Anh lúc nào cũng sống trong sợ hãi sợ cô đột nhiên không nói lời nào mà lặng lẽ bỏ đi.
Khi anh vội vã quay trở về, cả căn nhà tối đen như mực. Cửa phòng của Lục Miểu Miểu vẫn đóng kín, anh gõ cửa mấy cái, nhưng không có hồi âm. Lần này anh không còn do dự nữa, lập tức dùng chìa khóa mở cửa ra.
Cô gái nhỏ nằm co ro trên giường, như chẳng có chút cảm giác an toàn nào. Trên khuôn mặt vẫn còn vương lại những vệt nước mắt chưa khô.
Vừa về đến phòng, cô chợt nhận ra từng món đồ trong căn nhà này đều mang đậm dấu ấn của hai người hai chiếc gối ôm trên ghế sofa, đôi dép trong kệ giày, hai cái cốc đặt cạnh nhau trên bàn…
Một cảm giác bi thương không cách nào thoát ra được như cơn lũ nhấn chìm cô từ trong lòng trào lên, nhanh chóng lan ra khắp tứ chi. Nước mắt vốn đã cố nén lại, giờ không sao kiểm soát nổi nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô rúc vào giường, khẽ nức nở.
Có lẽ vì cả đêm hôm qua cô không ngủ, lại thêm cảm xúc trong một ngày lên xuống thất thường, nên chỉ khóc một lát, cô đã mệt đến kiệt sức, mắt sưng vù như quả hạch, vừa khóc vừa thiếp đi trong mệt mỏi.
Phong Nghiêm đứng nhìn cô gái nhỏ trong giấc ngủ vẫn còn nhíu mày bất an, lòng rối như tơ vò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT