Toa Toa vẫn ở lại nhìn Hứa Thanh Linh ngủ một lúc lâu rồi mới trở về trong nhẫn nghỉ ngơi.

Chiếc nhẫn của Hứa Thanh Linh thực chất là một dạng trung gian kết nối giữa nhân gian và địa phủ. Nhìn thì như Toa Toa vào bên trong nhẫn, nhưng thật ra là trở về đường Hoàng Tuyền, tiếp tục bén rễ tại nơi đó để hấp thu linh khí và năng lượng.

Dĩ nhiên, với tư cách là trợ thủ của Hứa Thanh Linh, cô cũng có thể tích lũy công đức tu hành.

Tối hôm đó, Hứa Thanh Linh nằm mơ.

Bình thường cô rất ít khi mơ, nhưng lần này lại mơ thấy gia gia (ông nội).

Trong mơ, gia gia mặc một bộ quan phục màu đen có hoa văn phức tạp, kiểu dáng cổ xưa, tỏa ra vẻ thần bí. Trên đầu còn đội mũ quan. Trông hoàn toàn không giống ông cụ hay mặc đồ thoải mái, giản dị như trong ký ức của cô.

Gương mặt gia gia vẫn là như trước kia, nhưng không hiểu sao lại toát ra một loại nghiêm nghị khiến người không dám nhìn thẳng. Chỉ cần ông liếc nhẹ một cái cũng đủ làm người ta chột dạ, trong lòng sinh ra kính sợ, không dám có tạp niệm.

“Thanh Linh, nha đầu à…” – Gia gia cất tiếng, vẫn là giọng nói quen thuộc dịu dàng như ngày xưa.

Trong mơ, ông dặn dò cô rất lâu.

Từng chút từng chút giải thích nội dung bức thư, còn khẳng định và động viên cô.

Ví dụ như: Cô tiếp nhận chức vụ mới ở Phong Đô, phòng xin nghỉ địa phủ, hôm nay là ngày đầu tiên nhận chức, biểu hiện cũng không tệ, nên gia gia khen cô vài câu.

Cuối cùng, ông nói với vẻ đầy chân thành:
“Thanh Linh nha đầu à, gia gia không thể ở bên cạnh con nữa, con phải tự chăm sóc thật tốt cho bản thân, nhớ ăn no mặc ấm. Về phần Toa Toa, con có thể hoàn toàn tin tưởng, cô ấy là người bảo hộ và trợ thủ của con. Làm cho thật tốt nhé, gia gia hy vọng một ngày nào đó, chúng ta lại có thể gặp nhau.”

Khi Hứa Thanh Linh tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau. Bụng cô kêu ọc ọc – tối qua cô chưa ăn cơm, vậy mà lại ngủ ngon một giấc đến sáng.

Cô sờ trán mình, không sốt, có vẻ đã khỏi bệnh.

Nhưng người thì đổ đầy mồ hôi, dính dính khó chịu, cô vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, rồi chọn một chiếc váy dài màu đen trong tủ, thay đồ xong liền ra ngoài ăn sáng.

Vừa đến cửa hàng cháo quen thuộc, bà chủ đã nhìn thấy:
“Ôi, Thanh Linh đến ăn sáng à, ngồi đi, để đại nương múc cho con bát cháo nóng nhé.”

“Vâng.” – Hứa Thanh Linh đáp nhàn nhạt.

Bà Chu đã quá quen với sự lãnh đạm của cô rồi. Dù sao trước đây, cô và gia gia vẫn thường xuyên đến đây ăn.

Bà thuộc lòng khẩu vị và tính cách của cô.

Một lúc sau, bà Chu mang ra hai bát cháo rau xanh thịt nạc, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, vội vỗ trán:
“Trời ơi, bà quên mất là gia gia con không còn nữa.”

Trước đây, cô và gia gia luôn gọi hai bát cháo y như vậy.

Hứa Thanh Linh nhìn chén cháo trước mặt, sững lại một chút, sau đó cầm muỗng bắt đầu ăn.

Rõ ràng vẫn là mùi vị quen thuộc, vậy mà không hiểu sao, cô lại thấy thiếu đi điều gì đó.

Mà điều đó là gì thì cô lại không thể nói rõ được.

Cô nhớ lại khi còn nhỏ, gia gia ngày nào cũng đưa cô ra ngoài ăn ba bữa. Nhưng vì thức ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, cô thường bị tiêu chảy, có lần còn ngộ độc suýt mất nửa cái mạng.

Gia gia hoảng sợ, từ đó bắt đầu tự học nấu ăn để không cho cô ăn đồ bên ngoài nữa.

Ông học ròng rã nửa năm, cuối cùng cũng nấu được những món vừa sạch sẽ, vừa ngon miệng, lại hợp khẩu vị cô.

Giờ gia gia đã mất, không còn ai nấu cơm cho cô nữa.

Cô cũng từng thử nấu, nhưng căn bếp của cô như một lỗ đen. Không chỉ tạo ra mấy món “ẩm thực hắc ám” mà còn suýt đốt luôn nhà.

Mỗi lần gia gia nhìn thấy cô làm món gì đó, đều lắc đầu bỏ vào thùng rác, rồi từ tốn khuyên bảo:
“Thanh Linh nha đầu, đồ ăn này con đừng ăn nữa, không khéo gia gia phải gọi xe cấp cứu mất.”

“Về sau trong nhà để gia gia nấu, chờ đến khi gia gia không còn, con phải tìm một người chồng biết nấu ăn để chăm sóc cho mình.”

Uống hết bát cháo, Hứa Thanh Linh bỗng thấy… vô vị.
Người đàn ông biết nấu ăn đó… biết tìm ở đâu bây giờ?

Lúc này, tại bệnh viện nhân dân cách đó vài km, một người đàn ông vừa thay xong áo blouse trắng, chuẩn bị bắt đầu ca làm thì bất ngờ… hắt hơi một cái.

Anh đẩy lại gọng kính bạc trên sống mũi, nhíu mày, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ – trời nóng như vậy mà lại hắt hơi? Không lẽ bị cảm?

Nhưng… anh là người của Minh giới mà? Không lẽ xuống nhân gian rồi cũng bị bệnh giống phàm nhân?

Chắc không đâu…

Anh bước vào phòng khám, bên ngoài đã có rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng chờ khám.

“Chào bác sĩ Phạm!”
“Bác sĩ Phạm đến rồi!”
...

Ai gặp anh cũng lễ phép chào hỏi. Phạm Vô Cứu chỉ gật đầu nhàn nhạt rồi vào phòng, bắt đầu ngày làm việc.

Một đồng nghiệp đi ngang nhìn thấy cảnh tượng ấy liền cảm thán:
“Bác sĩ Phạm mới đến chưa đầy ba tháng mà đã có bao nhiêu người bệnh xếp hàng chờ rồi.”

“Cũng phải thôi, người ta là nhân tài cao cấp điều từ Kinh Thị về, nghe nói là viện trưởng phải khó khăn lắm mới mời được đấy. Đã thế ai khám với bác sĩ Phạm cũng đều khỏi bệnh, không cần quay lại lần hai. Bảo sao bệnh nhân tin tưởng như vậy.” – Một bác sĩ khác vừa nói vừa có chút ghen tị, cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

“Cơ mà cái tên ‘Phạm Vô Cứu’ nghe có kỳ không, người tên là ‘không cứu’ lại làm bác sĩ giỏi, đúng là ngược đời.”

“Cũng còn đỡ đấy, may mà không phải tên là ‘Phạm Vô Cữu’, không thì chẳng khác gì Hắc Vô Thường đến lấy mạng người đâu!”

Hai người vừa nói vừa cười, sau đó ai về việc nấy.

Cùng lúc đó, sau khi hoàn thành ca trực, Phạm Vô Cứu bất ngờ nhận được một tin nhắn truyền âm từ Minh Đế – yêu cầu anh lập tức trở về địa phủ, có việc quan trọng cần căn dặn.

Không lâu sau, Phạm Vô Cứu trong bộ đồ đen xuất hiện tại địa phủ.

Anh đi qua rất nhanh, gần như không để lại dấu vết, nhưng khí tức mạnh mẽ vừa xuất hiện đã khiến tất cả các linh hồn quanh đó lập tức nhận ra.

“Đó là Hắc Vô Thường – Phạm đại nhân!”
“Không sai đâu, khí tức này tôi nhận ra được, nhưng sao Phạm đại nhân lại về đây?”
“Nghe nói là Minh Đế triệu hồi.”
...

Một đám quỷ hồn thì thầm xôn xao.

“Ai, gần đây các ngươi nghe tin gì chưa?”
“Là tin Minh Đế sắp thoái vị, muốn truyền ngôi ấy à?”
“Đúng đúng, mà nghe nói người kế vị chỉ có thể là một trong hai: Hắc Vô Thường hoặc Bạch Vô Thường.”

“Ta cảm thấy khả năng Phạm đại nhân được chọn khá lớn. Các ngươi xem, Minh Đế triệu hồi ngài ấy nhiều hơn hẳn Tạ đại nhân, rõ ràng là trọng dụng!”

“Biết đâu lần này triệu hồi là để bàn việc truyền ngôi cũng nên?”

“Thôi thôi, chuyện truyền ngôi còn sớm, với chúng ta cũng không liên quan gì. Tốt hơn là nên quan tâm tới cái phòng xin nghỉ Phong Đô mới thành lập kia đi. Nghe nói nếu bị xét duyệt không thông qua thì khỏi trở về nhân gian luôn, chỉ còn cách... tiêu tiền báo mộng!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play