Tiệm tạp hóa của ông Hứa
Hứa Thanh Linh đứng trước cửa tiệm tạp hóa cũ kỹ nơi mình lớn lên từ nhỏ.
Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi – nơi trông thì bình thường tồi tàn này lại chính là điểm giao nhau giữa âm phủ và dương gian, còn là trụ sở “Phòng Xin Nghỉ Địa Phủ Phong Đô” nổi danh lừng lẫy – nơi khiến trăm quỷ sục sôi vì một tấm đơn xin nghỉ phép!
Cô càng không thể tin, người đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ – ông nội – lại không phải người bình thường, mà là một vị thần tiên hạ phàm để rèn luyện!
Mà chuyện khiến cô khó tin nhất là — cô, một sinh viên y khoa hiện đại, mắc bệnh tim bẩm sinh, tiên lượng sống không quá ba ngày, vậy mà chỉ cần tiếp nhận chức vụ “Cục trưởng Phòng Xin Nghỉ Địa Phủ” là có thể sống khỏe re, chạy nhảy như thường, thậm chí còn sống tới trăm tuổi!
Nhưng... nơi này là nhà của cô mà!
Hứa Thanh Linh kéo vali, đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng tối om.
Kể từ ngày ông mất, đã một tháng trôi qua, tiệm không ai dọn dẹp, bụi phủ khắp mấy kệ hàng tầng trệt.
Cô làm theo lời căn dặn trong lá thư ông để lại, đến trước bàn thờ, đốt ba nén nhang.
Sau đó, ở cạnh di ảnh ông, cô tìm thấy một chiếc nút màu đỏ được khảm vào tường.
Hít một hơi thật sâu, cô nhấn xuống.
Ngay lập tức, nút bấm phát sáng, một luồng ánh sáng đỏ yêu dị tỏa khắp tầng trệt.
Trong luồng sáng đỏ rực ấy, Hứa Thanh Linh đứng đó – thân hình mảnh mai, váy đen tung bay, cả người như hòa vào làn quang mang kỳ dị, toát lên một vẻ thần bí khó tả.
Lạ lùng là... trái tim vẫn thường nhói đau từng cơn, nay lại bỗng bình yên lạ thường.
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ biến mất. Cả căn phòng chìm vào một không gian mờ mịt, lấp loáng giữa ánh đỏ và đen, vừa như địa ngục vừa như rạp chiếu phim cổ.
Nơi sảnh tầng trệt trống rỗng, bất ngờ hiện ra một chiếc bàn dài bằng gỗ mun. Trên bàn có một cái máy tính. Trên tường phía sau... là cả một chiếc màn hình chiếu lớn như trong hội nghị.
Sự kết hợp giữa cổ kính và hiện đại vốn nên kỳ quái, vậy mà ở đây... lại hài hòa đến lạ.
Hứa Thanh Linh ngước nhìn lên trần nhà.
Một tấm biển đỏ rực hiện ra lúc nào không hay:
“PHÒNG XIN NGHỈ PHONG ĐÔ”
Năm chữ đen lớn tỏa ra hào quang u ám.
Đúng lúc này, chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa tay phải cô – một chiếc nhẫn có hình hoa Mạn Châu Sa – bỗng phát sáng. Từ trong ánh sáng, một bé gái mặc váy đỏ khoảng mười lăm tuổi hiện ra, xinh đẹp như bước ra từ tranh thủy mặc.
“Tiểu Toa kính chào Cục trưởng.” – Cô bé cúi chào lễ phép.
Hứa Thanh Linh gật đầu, dường như đã quen với điều này.
Cô nhìn quanh căn phòng, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong một tháng qua...
Một tháng trước, ông nội – người đã nhặt cô từ tuyết trắng khi còn đỏ hỏn – đột ngột qua đời. Cô vội từ Đại học Y Kinh Thị về quê lo hậu sự. Ông để lại cho cô một bức thư, một tiệm tạp hóa, và một chiếc nhẫn lạ.
Lá thư được dặn: chỉ được mở khi cô sắp chết.
Đến khi bệnh viện thông báo cô chỉ còn sống được ba ngày, cô mới mở thư ra… và thế giới hoàn toàn thay đổi.
Trong thư nói, ông là một thần tiên lịch kiếp ở trần gian, nay công đức viên mãn trở về.
Người duy nhất ông không yên lòng là cô – đứa cháu gái vừa yếu ớt, lại chẳng biết yêu đương là gì.
Vừa hay địa phủ vừa thành lập “Phòng Xin Nghỉ Phong Đô”, ông đã nhờ người sắp xếp để cô làm cục trưởng nơi đây. Chỉ cần cô nhận chức, cô sẽ không còn là người phàm nữa – mà là người của địa phủ, sống lâu trăm tuổi. Dù bệnh tật vẫn còn, nhưng mạng sống thì không còn là vấn đề.
Tiểu Toa – hoa Mạn Châu Sa thành tinh – là người được cử đến để bảo vệ và hỗ trợ cô.
Cuối thư, ông chỉ mong cô sống thật tốt, tìm lại bảy cảm xúc của con người, và... gặp được người thật lòng yêu thương cô.
Hứa Thanh Linh không quan tâm mấy điều đó. Cô chỉ quan tâm ông – người đã nuôi cô cả đời.
Nếu ông muốn cô sống tốt, thì cô sẽ sống cho ra trò.
Cô bước tới bàn dài, ngồi xuống, bật máy tính.
Phòng Xin Nghỉ Phong Đô, khởi động!
Ngay khoảnh khắc hệ thống hoạt động, một cơn gió âm thổi ào ào, nhiệt độ tụt mạnh. Trên nền đất hiện ra vòng sáng xoay tròn đỏ - đen. Một lát sau, một nữ quỷ hiện thân.
Cô ta vội vàng lao tới, giọng nói hoảng loạn và u uất:
“Cục trưởng đại nhân! Ngài bắt đầu làm việc rồi đúng không? Tôi muốn xin nghỉ! Tôi muốn về dương gian thăm chồng và con gái!”
Tiểu Toa phẩy tay một cái, ánh sáng đỏ lóe lên, nữ quỷ bay ngược về phía sau, ngã oạch.
“Vô lễ! Không được vô lễ với đại nhân!” – Tiểu Toa quát, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị.
Nữ quỷ hoàn hồn, lập tức quỳ xuống:
“Cục trưởng, tôi chỉ muốn xin nghỉ một chút để về thăm người thân...”
Cô ấy khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú, nhưng hồn phách mờ nhạt, nửa người dưới còn chảy máu – tất nhiên là máu không chảy ra sàn.
Nhiệt độ thấp khiến Hứa Thanh Linh hắt hơi. Cô im lặng lấy áo khoác từ vali ra mặc.
Nữ quỷ không dám manh động nữa, chỉ biết sốt ruột chờ đợi.
Thật ra cũng dễ hiểu – từ trăm năm nay, địa phủ quản lý nghiêm ngặt. Ngoài đêm đầu thất được về thăm nhà, thời gian còn lại chỉ được ở lại địa phủ. Nhiều quỷ hồn vì vương vấn người thân mà không chịu đi đầu thai, khiến địa phủ ngày càng chật chội.
Đó là lý do "Phòng Xin Nghỉ Phong Đô" ra đời.
Hứa Thanh Linh nhìn máy tính – mới mở cửa được hai ngày, nhưng danh sách quỷ xin nghỉ đã hơn 9 triệu 990 ngàn hồ sơ, vẫn đang tăng từng giây.
Cô khẽ thở dài:
“Tên cô là Tô Thiến?”
“Vâng, thưa cục trưởng!”
Tô Thiến là quỷ hồn đầu tiên trong danh sách – đủ thấy sốt ruột cỡ nào.
“Để tôi xem... cô có đủ điều kiện không đã.” – Hứa Thanh Linh nói, mở hồ sơ.
“Cảm ơn cục trưởng! Cảm ơn rất nhiều!”
Tô Thiến hồi hộp đếm trong đầu... đến số 5 thì một giọng nói lạnh tanh vang lên:
“Tô Thiến, không đạt yêu cầu. Tiếp theo.”
Tô Thiến sững người, mặt đầy kinh ngạc:
“Không thể nào! Cục trưởng, chắc có nhầm lẫn gì đó... Xin hãy kiểm tra lại!”
“Không nhầm. Không đạt.” – Hứa Thanh Linh đáp, giọng vẫn bình thản.
“Không thể nào!!!”