Sau đó cả hai vừa cảnh giới vừa chờ đợi. Vì cẩn trọng, họ không dám ngủ cả hai người, gửi tin báo cho Lâm Thương Thương xong thì thay phiên nhau thức canh đến tầm sáu giờ sáng. Khi ấy Phương Diệp Tâm lại lặng lẽ ra ngoài, nhân lúc không ai chú ý thu hai chiếc camera về.
Một giờ sau, Lâm Thương Thương mới tỉnh và thấy loạt tin nhắn của họ. Vội vã gọi hỏi tình hình, rồi lại tức tốc chạy sang, không quên mua đồ ăn sáng cho cả hai.
Không biết là do sợ hay tức, mà suốt cả quá trình, cậu không nói một câu. Chung Diểu vừa ăn vừa len lén liếc trộm, sợ cậu đột nhiên kìm không nổi sẽ bùng nổ chửi hai đứa một trận.
Không ngờ hôm nay Lâm Thương Thương lại bất ngờ bình tĩnh. Nghe đến đoạn này, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy… đã thu lại hết camera rồi đúng không?” Cậu đưa tay xoa mặt, giọng trầm xuống, “Quay được gì không?”
Chung Diểu hơi căng thẳng liếc cậu, khẽ gật đầu.
“Tầng mấy?” Lâm Thương Thương hỏi.
Lần này là Phương Diệp Tâm trả lời: “1001.”
“….” Mặt Lâm Thương Thương vốn đang cố giữ bình tĩnh liền rạn một đường, “Sao xác định được tận số phòng vậy trời??”
“Giá để giày tầng 10 đều đặt ngoài hành lang.” Phương Diệp Tâm nói, “Đôi giày của gã trùng khớp với giá để giày của căn 1001.”
Lúc lên lầu trước đó cô đã đặc biệt để ý giày dép. Sợ nhớ nhầm, sáng nay còn quay lại xem lại lần nữa cho chắc.
Lâm Thương Thương: “…”
Được rồi, đúng là cô thật.
“Vậy tức là, giờ ít nhất cũng lọc ra được một đối tượng khả nghi nhất rồi đúng không…” Cậu lại xoa mặt, hít sâu một hơi, nhìn như đang cố điều chỉnh tâm trạng. Chung Diểu vỗ nhẹ lưng cậu an ủi, cảm giác lưng cậu hình như hơi ướt.
Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng lại lên tiếng:
“Thế… chuyện trong phòng thì sao? Giải quyết xong chưa?”
“…Hả?” Chung Diểu ngớ ra, không hiểu sao câu chuyện lại chuyển hướng nhanh vậy. Phương Diệp Tâm thì không ngạc nhiên gì, chỉ hỏi ngược lại: “Sao anh lại hỏi vậy?”
“Vì bình thường, với tình huống tối qua, em sẽ không bao giờ kéo Diểu Diểu theo.” Lâm Thương Thương ngẩng đầu khỏi bàn tay, vẻ mặt vẫn căng thẳng, “Em không phải kiểu người không biết chừng mực. Từ nhỏ đến lớn, dù có ham vui thế nào, gặp chuyện nguy hiểm thật sự, em chưa từng rủ con bé. Có rủ cũng sẽ hỏi ý trước, không bao giờ kéo đi mà chẳng nói một câu.”
Với lại nghe cách kể thì Diểu Diểu tối qua gần như chỉ làm chân gác cửa. Mà với tốc độ hành động của Phương Diệp Tâm thì... gác cũng không cần thiết lắm.
“Tức là, em cố ý kéo con bé đi.” Lâm Thương Thương mím môi, sắc mặt càng khó coi, “Em không muốn để nó ở nhà một mình.”
“Anh biết, em không hại Diểu Diểu đâu. Vậy chỉ còn một khả năng duy nhất — em cảm thấy trong phòng cũng không an toàn, không yên tâm để con bé ở lại một mình.”
“Cho nên, tối qua, trong căn phòng này… chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nguy hiểm, đúng không?”
Lâm Thương Thương vừa nói vừa nhìn sang. Chung Diểu thì vốn lanh lợi lại đơ ra mất vài giây, mãi mới bừng tỉnh, há hốc mồm nhìn về phía Phương Diệp Tâm: “Hải Yến?!”
Phương Diệp Tâm đang nằm gặm bánh kẹp, bị tiếng hét làm giật mình suýt cắn trúng lưỡi. Cô “ừ” một tiếng yếu xìu, cố nuốt miếng bánh trong miệng rồi chậm rãi nói:
“Đúng là có chuyện kỳ lạ thật. Còn nguy hiểm không thì… ừm… tớ cũng không chắc.”
Cô chỉ về phía nhà bếp, ngẩng đầu nhìn họ: “Tối qua, cạnh tủ lạnh, tớ có phát hiện vài thứ, khiến tớ hơi hoảng. Vì lúc đó không rõ đó là gì nên cẩn thận vẫn hơn, tớ mới kéo Diểu Diểu đi cùng.”
“Tối qua? Sao cậu không nói với tớ?” Chung Diểu tròn mắt, “Mà nói không chắc là gì… ý là bây giờ thì chắc rồi?”
“Cũng chưa chắc đâu.” Phương Diệp Tâm đáp, “Chỉ là sau khi bình tĩnh nghĩ lại, tớ có suy đoán sơ bộ.”
Cô liếc nhìn tay áo Chung Diểu. Vì không ra ngoài nên cô vẫn mặc bộ đồ ngủ dâu tây mượn từ Phương Diệp Tâm.
Chung Diểu nhỏ con hơn, tay áo cuộn lên hai vòng, trông vẫn sạch như mới vì mới giặt hôm kia.
“Tớ vốn cũng định kể với hai người rồi. Nhưng không biết mở miệng kiểu gì. Vì cho dù tớ đoán đúng hay sai thì tớ nghĩ… hai người đều sẽ bị sốc một chút.” Phương Diệp Tâm thở dài, nhìn đi chỗ khác, “Với lại trước khi nói ra, tớ có vài chuyện muốn xác nhận với Diểu Diểu trước.”
“Tớ?” Chung Diểu bất ngờ, “Cậu định hỏi gì?”
“Vài câu chuyên môn.” Phương Diệp Tâm nghiêm túc nói, “Vì cậu dạo này đang nghiên cứu mảng này mà. Tớ nghĩ hỏi thử trước cũng không sao.”
Mình đang nghiên cứu cái gì ấy nhỉ… Chung Diểu chau mày, hình như nhớ ra gì đó, mặt bỗng đổi sắc.
Bên kia, như để chứng thực suy nghĩ ấy, Phương Diệp Tâm đã nói tiếp:
“Ừ, là về cái kia… hiện tượng nhìn thấy cái chết.” Cô giơ ba ngón tay trước mặt Chung Diểu, “Tớ muốn làm rõ ba việc.”
“Thứ nhất, hiện tượng nhìn thấy cái chết có thể tái hiện không?”
“Thứ hai, nếu tái hiện được, có thể làm rõ thêm những đoạn mơ hồ trong cảnh tượng ban đầu không?”
“Thứ ba, cũng là cái tớ tò mò nhất —”
“Liệu con người có thể nhìn thấy cảnh tượng cái chết… liên quan đến chính mình không?”
Nói ra thì kỳ lạ, nhưng điều khiến Phương Diệp Tâm bận tâm nhất tối qua… không phải là gã quái nhân cứ đi tới đi lui ngoài cửa giữa đêm.
Mà là bàn tay… cô thấy trước khi gã xuất hiện.
Đột ngột xuất hiện, rồi đột ngột biến mất. Khó lý giải, cũng khó nắm bắt. Điều duy nhất Phương Diệp Tâm dám chắc, là vào khoảnh khắc đó, cô không hề hoa mắt—bàn tay đó thực sự đã xuất hiện trước mắt cô.
Vì ảo giác đó và gã ngoài cửa xảy ra gần như liền nhau, nên tối qua Phương Diệp Tâm đã theo phản xạ mà liên kết hai thứ lại với nhau, trong lòng càng thêm cảnh giác. Nhưng sau khi đặt xong camera và quay về nhà, cô nghĩ đi nghĩ lại một hồi mới thấy hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều—cho dù gã đó có khả năng tạo ra ảo giác đi nữa, thì hắn làm thế để làm gì? Hù dọa?
Cứ như nhân vật trong phim kinh dị, trước khi ra tay thì phải tung chiêu hù dọa, tạo không khí rùng rợn?
Vậy thì câu hỏi là—ảo giác đó rốt cuộc là gì?
“Sau khi cân nhắc rất kỹ, với thông tin hiện có, tớ nghĩ khả năng lớn nhất chỉ có một.” Bên bàn ăn, Phương Diệp Tâm vỗ sạch vụn bánh trên tay, nói rất chắc chắn. Chung Diểu đã hiểu ra, lẩm bẩm tiếp lời: “Cảnh tượng nhìn thấy cái chết…”
“Chính xác phải gọi là dự báo cái chết.” Phương Diệp Tâm chỉnh lại. Dù sao thì hiện tại hai người họ vẫn còn sống.
“Vẫn chẳng có gì tốt hơn đâu!” Lâm Thương Thương không nhịn được mà bật lại, sắc mặt vừa mới bình tĩnh lại liền tái xanh, “Em nói người trong ảo giác mặc bộ đồ ngủ in dâu tây… Vậy chẳng phải là một trong hai người, em hoặc Diểu Diểu, sắp có chuyện?”
Chung Diểu hiển nhiên cũng nghĩ đến điều đó, bàn tay siết chặt lại theo bản năng. Nhưng Phương Diệp Tâm lắc đầu.
“Không.” Cô chắc nịch, “Chính xác là em.”
Cô đã xem rất kỹ rồi. Khi Chung Diểu mặc bộ đồ ngủ của cô vì nó rộng quá nên phải xắn tay áo lên. Nhưng bàn tay tối qua cô thấy, tay áo hoàn toàn thả xuống, vừa vặn đúng kích cỡ.
“Nói cách khác, người mặc bộ đồ đó lúc chết chính là em.” Phương Diệp Tâm búng tay một cái, “Hơn nữa dựa vào tình trạng của tay áo, khả năng cao chuyện đó không xảy ra ‘trong vài ngày tới’.”
Chung Diểu và Lâm Thương Thương: “…” Cậu đang tự hào cái quái gì thế?
Vẫn câu cũ thôi—không có gì tốt đẹp hết á!
“Trạng thái tay áo… là ý gì?” Chung Diểu lo lắng mím môi, “Bị rách à?”
“Không phải.” Phương Diệp Tâm hiếm khi tỏ ra ngại ngùng, “Là… độ bẩn ấy.”
Nghe thì hơi xấu hổ, nhưng đúng là tay áo mà cô thấy tối qua, có chút… không được sạch cho lắm.
Nói là đồ ngủ, thật ra nó giống đồ mặc ở nhà hơn. Phương Diệp Tâm làm việc ở nhà, thỉnh thoảng livestream game nhưng không lộ mặt, nên mặc mấy đồ tiện tiện là xong. Vào mùa đông, áo rộng, không sát người, mặc xong cũng lười thay. Có hơi bẩn tí thì vẫn mặc tiếp là chuyện bình thường.
Theo lý mà nói, đã cho Chung Diểu mượn thì dĩ nhiên trong thời gian bạn ở đây, cô sẽ không đụng đến bộ đó nữa. Đến khi Chung Diểu đi, đồ cũng phải giặt lại. Mà đồ vừa giặt xong thì muốn mặc tới mức bẩn như tối qua… theo kinh nghiệm của cô thì chắc phải tầm hai tuần.
…Theo một nghĩa nào đó thì, cũng chưa đến mức nguy cấp lắm.
“Cái gì mà không nguy cấp!” Lâm Thương Thương giờ mặt xanh như tàu lá, “Em nghĩ anh không hiểu em chắc! Có đồ nào mặc được hai tuần đâu, có khi một ngày là nó nát luôn rồi!”
“Không quá đáng vậy đâu… em giữ vệ sinh kỹ mà…” Phương Diệp Tâm lí nhí phản bác, rồi quay sang Chung Diểu, “Nói chứ, Diểu Diểu? Mấy câu hỏi tớ nêu, cậu thấy sao?”
——Cô vốn định hỏi trước để so sánh câu trả lời rồi mới xác định cái mình thấy có phải là cảnh tượng nhìn thấy cái chết hay không. Nhưng do bị hai người kia thúc quá nên đành phải kể chuyện trước.
Giờ quay lại hỏi lần nữa, mặt Chung Diểu càng lúc càng tái. Nhưng sau khi suy nghĩ, cô dần lấy lại bình tĩnh.
“…Câu cuối cùng, tớ thật sự không biết.” Một lúc sau, cô ấy mới lên tiếng, vừa nói vừa bật laptop ra, “Từng có người nói rằng họ thấy được cái chết của chính mình, nhưng không có cách nào xác thực. Nhưng hai câu đầu, có thể tớ giúp được…”
Cô ấy nhanh chóng gõ vài dòng, lôi ra một đoạn chat: “Trùng hợp là tối qua tớ vừa hoàn thành một buổi phỏng vấn online. Người tớ phỏng vấn là thành viên của câu lạc bộ nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên thuộc Đại học Nam Thành. Bọn họ từng nghiên cứu chuyên sâu về cách tái hiện cảnh tượng nhìn thấy cái chết, và có cả vài ca thành công…”
Và trong số ít lần thành công đó, đúng là có một hai lần họ tái hiện được phiên bản “nâng cấp” của cảnh tượng—có thêm chi tiết so với bản gốc. Tuy không nhiều, nhưng vẫn là có.
Thật ra Chung Diểu cũng không chắc mấy người đó có nói thật không, vì họ chỉ cung cấp bản ghi chép thí nghiệm, không có video hay ảnh gì. Nhưng nếu là thật… thì biết đâu có ích.
“Thật sự có luôn?” Mắt Phương Diệp Tâm sáng rực, vội ghé sát vào xem. Lâm Thương Thương đành phải dạt qua một bên. Rồi nghe Phương Diệp Tâm đọc nhỏ phần kết luận:
“Tóm lại, hiện tượng 'nhìn thấy cái chết' hoàn toàn có thể được tái hiện. Mấu chốt không nằm ở thời gian, mà là ở hiện trường và người thực hiện… Trong thí nghiệm, họ chọn ba người từng có trải nghiệm để tham gia, trong đó chỉ có tình nguyện viên số Một là tái hiện thành công khi đủ điều kiện… nên suy đoán rằng tỷ lệ thành công phụ thuộc vào thể chất hoặc một số thiên phú của người đó…”
“Hơn nữa, mức độ khôi phục hiện trường càng cao thì khả năng tái hiện càng lớn.
“Điều cần lưu ý là, việc khôi phục hiện trường bao gồm cả việc tái hiện đúng những người từng có mặt lúc đó. Số người và trang phục nên giống y như cũ. Nếu có ‘người ngoài’ xuất hiện trong lúc tái hiện thì sẽ không thể thành công…”
Phương Diệp Tâm đọc đến đây thì khựng lại.
Hai người đang ngồi cạnh cùng quay đầu đồng loạt, trừng mắt nhìn về phía Lâm Thương Thương.
Lông mày Lâm Thương Thương giật giật: “Vậy anh đi nhé?”
“Cũng không nhất thiết phải đi ngay đâu.” Phương Diệp Tâm khách khí nói, “Chờ đến lúc bọn em bắt đầu thử nghiệm rồi đi cũng chưa muộn.”
“Thôi, vậy anh đi luôn cho lành.” Lâm Thương Thương nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc rồi đứng dậy ôm đầu, “Tiện đường ra lấy đồ luôn. Hai người nhanh nhanh làm cho xong cái trò 'tái hiện' quái quỷ gì đó đi. Đừng có kéo dài nữa... Anh chỉ có một yêu cầu thôi, đừng làm mấy trò điên khùng nữa được không? Tim anh banh rồi đấy.”
Phương Diệp Tâm ngượng ngùng cười cười, còn Chung Diểu thì vẫn mơ màng: “Lấy đồ? Lấy gì cơ?”
“Ý là đi lấy thực phẩm đặt online ấy.” Phương Diệp Tâm giải thích, “Ngoài khu có điểm lấy hàng của app mua đồ ăn, rẻ hơn, nên nhiều người thích mua ở đấy. Giao tận nhà cũng được, nhưng chỗ mình xa xôi quá, vận chuyển không đủ, phải đợi lâu mà còn tính thêm phí...”
“Một lần giao tận năm đồng, ăn cướp à!” Lâm Thương Thương lập tức lên tiếng mắng, giọng hậm hực, đi mang giày mà đạp đất rầm rầm như trút giận vào giày.
Hôm qua cậu từng đi siêu thị gần đó, đồ ít mà đắt. Suy nghĩ kiểu “đã đến đây rồi thì cũng phải đãi hai đứa một bữa tử tế”, nên mới canh đặt trước trên app. Ai ngờ còn chưa kịp lấy đồ, suýt thì bị hai đứa này dọa đứng tim.
“Ờm, anh Thương Thương, lấy luôn chìa khóa nhà em nhé.” Thấy cậu có vẻ bực, Phương Diệp Tâm gọi tên còn thêm chữ “anh” cho tử tế, “Chùm có gắn USB treo trên kệ giày ấy.”
Cho chắc, tối qua cô đã tắt luôn mở khóa vân tay và mã số, chỉ để lại khóa cơ. Đúng là kiểu nghèo nghèo nhưng an toàn.
Biết nhà cô còn chìa dự phòng, Lâm Thương Thương cũng không từ chối, cầm bỏ vào túi. Nhưng đi được vài bước, cậu lại tháo giày ra, quay lại bàn ăn.
“Xin lỗi nhé, nhưng anh nghĩ vẫn phải nói vài câu. Gọi là 'xả ra cho đỡ tức' cũng được…” Lâm Thương Thương hít sâu, đứng im, rồi bắt đầu dạy đời.
Chung Diểu và Phương Diệp Tâm lập tức liếc nhìn nhau, đồng loạt chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh như học sinh sắp bị phạt, cúi gằm đầu xuống.
Ngay sau đó, “bốp bốp” hai cái, mỗi người bị gõ một cú vào trán.
“Không hiểu nổi luôn, mỗi ngày các em lại bày ra một trò! Phương Diệp Tâm thì thôi khỏi nói, từ nhỏ đã không biết lo xa! Lười mắng rồi! Còn Chung Diểu, em cũng vậy! Đi tìm tư liệu cái gì chứ, anh thấy em là tư liệu luôn thì đúng hơn!”
Dạy xong mỗi người một câu, cậu im một lúc, rồi bất ngờ giơ tay tự gõ vào trán mình một cú, to hơn cả hai đứa kia.
“Còn anh nữa, nhớ đời, lần sau ngủ thì bật chuông lên!” Cậu lầm bầm, rồi nhìn hai đứa vẫn đang im re, lại thở dài, giơ tay ra, mỗi bên xoa đầu một cái.
“Cả hai sắp ba mươi rồi đó, đừng có hù anh kiểu này mãi được không…” Cậu thở dài lần nữa, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Cửa mở rồi lại đóng.
Còn lại hai người, Phương Diệp Tâm và Chung Diểu nhìn nhau, ánh mắt hiện lên hàng loạt cảm xúc rối rắm, cuối cùng vẫn phải quay lại nhìn vào màn hình laptop trước mặt.
Theo tài liệu mà Chung Diểu tìm được, cách tái hiện cảnh tượng không quá phức tạp.
Chỉ cần đảm bảo một mình Phương Diệp Tâm đứng trong bếp, lặp lại những hành động tối qua. Còn tái hiện được hay không thì... như đám sinh viên nghiên cứu nói — phụ thuộc vào thể chất và thiên phú của người thực hiện.
Nói trắng ra, là hên xui.
Dù có nghiên cứu cho rằng ảo giác nhìn thấy cái chết không thể bị quay lại bằng thiết bị, nhưng Chung Diểu vẫn ngoan cố mượn một chiếc camera từ nhà Phương Diệp Tâm, ôm hi vọng mong manh.
Để tránh ảnh hưởng độ chân thực của hiện trường, camera không đặt trong bếp mà được gắn bên ngoài cửa sổ bếp, trực diện ghi hình Phương Diệp Tâm.
…Nhưng đã mười lăm phút trôi qua, dù camera có nét đến đâu, thứ duy nhất nó quay được là —
Phương Diệp Tâm đứng trước tủ lạnh, vẻ mặt ngốc nghếch, lặp đi lặp lại hành động mở rồi đóng cửa tủ.
Lặp đi, lặp lại, tới mức tay mỏi rã rời, mà trong tầm mắt vẫn chẳng có gì. Tay áo có in hình dâu tây chẳng thấy bàn tay nào khác, còn chính cô thì vì liếc ngang quá nhiều mà hoa cả mắt.
“Vẫn không được à?” Chung Diểu ló đầu ra từ cửa bếp, “Có khi nào đồ trong tủ sai sai không?”
“Đồ từ tối qua đến giờ có thiếu cái gì đâu?” Phương Diệp Tâm thở dài, “Tớ còn chỉnh lại miếng phô mai đúng cái góc gập tối qua kia kìa.”
“Hay là ánh sáng không giống?” Chung Diểu bắt đầu suy luận, “Tối qua cậu có bật đèn mà?”
“Giờ cũng bật đây. Chỉ là ban ngày nên trông không rõ thôi.” Phương Diệp Tâm lại thở dài, bước tới bên cửa sổ, thu cái camera về rồi dúi vào tay Chung Diểu, “Thôi bỏ đi, chắc là tớ không có năng lực gì hết. Dù sao vẫn còn thời gian, khỏi phải tốn công vào chuyện này…”
Dù gì thì ngoài chuyện đó ra, còn một nghi phạm bị khoá ở phòng 1001 cần để mắt đến nữa.
“Không được, chuyện này cũng quan trọng lắm đó nha! Liên quan tới mạng người luôn!” Chung Diểu lập tức nghiêm túc hẳn lên, “Vậy đi, chờ xíu, tớ thử hỏi thêm nhóm sinh viên kia xem. Biết đâu họ còn cách nào khác…”
“Hy vọng là vậy…” Phương Diệp Tâm hít hít mũi. Nãy giờ ngồi trước gió lạnh, cô cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, “À đúng rồi, tiện tay giúp tớ cất cái camera vào lại nhé, để trong phòng làm việc nhỏ á.”
“Biết rồi biết rồi, để trên tủ đúng không?” Chung Diểu cầm cái đầu thu định rời đi thì Phương Diệp Tâm vội vàng bổ sung, “Không phải! Để ở cửa sổ!”
“Cậu để cửa sổ làm gì!” Giọng Chung Diểu từ xa vọng lại.
“Quay chim!” Phương Diệp Tâm hét lại, rồi nhắm mắt thở phào một hơi dài.
Thật ra, dù mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng cô cũng hơi hoảng đấy chứ.
Tối qua vừa có một kẻ khả nghi lượn lờ ngoài cửa. Sau đó lại trúng ngay một màn kiểu "cảnh tượng nhìn thấy cái chết", mà nhân vật chính còn là bản thân mình… Bảo không sốc thì đúng là nói dối.
Nhưng trong tình huống này, hoảng thì có ích gì? Phương Diệp Tâm nghĩ bụng, nếu không tái hiện được thì thôi, giả vờ như chưa từng xảy ra vậy. Tập trung truy cho ra kẻ đứng sau vụ túi máu kia rồi tống vào trại trước đã. Biết đâu, tên đó dính chưởng xong thì mọi chuyện tự khắc hết?
Cô tự an ủi bản thân, tiện tay mở tủ lạnh định hâm ly sữa uống cho tỉnh.
Ngón tay lướt qua một hàng dài các chai sữa, cô nhắm đúng cái có ngày sản xuất sớm nhất mà lôi ra. Nhưng ngay lúc tay vừa chạm vào chai sữa, khoé mắt cô bỗng nhiên thoáng thấy một bóng gì đó lướt qua.
Phương Diệp Tâm khựng lại.
Sau đó chậm rãi quay đầu nhìn sang.
Ngay bên cạnh cô, chẳng biết từ bao giờ, đã xuất hiện… một bàn tay.
Một bàn tay đang mặc áo tay dài in hình dâu tây. Tay áo không hề bị xắn lên, để lộ cổ tay trắng bóc.
Viền tay áo hơi xám xám, giống hệt như cô nhớ.
Bàn tay đó dường như chẳng mảy may quan tâm đến ánh mắt của cô, tự nhiên lục lọi, sục vào hàng sữa, nắm lấy… không khí, rồi rút tay ra.
Cổ họng nghẹn lại, Phương Diệp Tâm theo phản xạ nhìn theo hướng tay đó vừa rút về phía sau—
Cô nhìn thấy, ngay sau lưng mình, chẳng biết từ khi nào, đã có thêm một bóng người.
Bộ đồ ngủ dâu tây quen thuộc, gương mặt quen thuộc, đôi mắt lơ mơ ngái ngủ, cứ như vừa tỉnh mộng.
Đó rõ ràng là… một bản sao khác của chính cô.
Căn bếp nhỏ lúc này yên tĩnh đến rợn người.
Yên đến mức Phương Diệp Tâm chỉ còn nghe được tiếng tim đập và hơi thở cố nén của chính mình.
Dù sớm đã có dự cảm, nhưng khi tận mắt thấy một phiên bản khác của mình đứng trước mặt, dù cô gan to đến mấy cũng không khỏi thấy… lạnh gáy.
Hoặc phải nói là, nổi da gà toàn tập.
Nhưng rất nhanh, sự sợ hãi do phải đối mặt với cái kỳ dị này đã bị dập tắt, thay vào đó là ánh nhìn săm soi đầy nghi hoặc—đặc biệt là khi cô nhận ra hình ảnh trước mắt… không thực sự "sống".
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, viền người đó có chút mờ mờ, còn lởm chởm như bị răng cưa, cứ như ai đó lôi ảnh ra rồi dán vào phông nền, hoàn toàn lệch tông với khung cảnh xung quanh.
Thế nhưng bản sao kia dường như hoàn toàn không nhận ra sự kỳ cục đó, chỉ cúi đầu chăm chú “xử lý” thứ gì đó vô hình trên tay—chính là cái mà lúc nãy cô vừa định lấy ra từ tủ lạnh.
Phương Diệp Tâm nhìn kỹ động tác, đoán chắc người kia đang cầm một chai sữa, chỉ là cô không thấy được. Bản sao đang gỡ cái lớp bao nilon ngoài vỏ.
Tiếp theo, bản sao đi đến quầy bếp, lấy ra thêm một cục không khí, làm động tác như rót sữa.
Sau đó “mở” lò vi sóng, “đặt” vào, “đóng”, đợi, rồi “lấy ra”, đưa lên miệng, ực ực ực…
Một quy trình uống sữa hoàn chỉnh.
Nhớ lại bộ dạng ngái ngủ ban đầu, Phương Diệp Tâm bừng tỉnh. Có vẻ như, cảnh tượng này diễn ra vào ban đêm? Có khi là lúc cô vừa tỉnh giấc giữa khuya?