"Vậy nên cô đã đổi ý vì lý do đó à." Kiều Đăng Chí lầm bầm, cúi đầu vớt thêm một cái bát từ bồn rửa, “Vậy thì tôi hiểu rồi. Câu đó nói cũng có lý thật...”
"Thật ra cũng không chỉ vì một câu đó đâu." Vân Tố đưa tay che miệng, không nhịn được bổ sung thêm một câu.
Hắn khựng lại một chút, từ từ quay đầu, thấy cô gái nhỏ đang cố nén cảm xúc, đôi mắt hoe đỏ và khuôn mặt hồng lên, rõ ràng là kiểu dễ xúc động, vừa nghĩ đến chuyện gì đó liền không kìm được nữa.
“Cô ấy nói... cô ấy nói với tôi rằng, tôi không cần phải lo lắng là nếu quay lại vòng lặp tiếp theo thì cô ấy sẽ không quan tâm tới tôi nữa. Cô ấy nói, bất kể khi nào, tôi cũng có thể đến tìm cô ấy...”
— Cậu có thể gợi ý cho tôi. Giống như chơi trò đoán hình vẽ, trong giới hạn mà cậu có thể thể hiện được, cứ gợi ý hết sức có thể là được rồi.
— Cậu yên tâm, tôi tưởng tượng phong phú lắm. Có thể sẽ tốn chút thời gian, nhưng tôi đảm bảo, nhất định sẽ đoán ra.
"Cô ấy lúc đó, chính là nói với tôi như vậy." Vân Tố nói đến đây, cuối cùng không nhịn được mà hít mũi, lại thở ra một hơi thật sâu, “Thật sự khiến người ta cảm thấy an tâm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT