“Không có gì to tát… Chỉ là tớ nghĩ, chuyện này kiểu gì cũng phải báo cảnh sát, đúng không? Nhưng mà các cậu biết rồi đấy, chuyện tủ lạnh thì không thể nói ra ngoài… nên tớ nghĩ ra một cách.”

Phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của hai đứa bạn, Phương Diệp Tâm uể oải tiếp tục: “Tuần trước tớ mới mua cái máy in nhãn dán ấy. Tối qua tớ dùng nó in một tờ cảnh báo, rồi dán lên túi nylon đó. Để nó theo túi quay về.”

Chung Diểu và Lâm Thương Thương: “…”

Lâm Thương Thương: “Ờ… anh hỏi thêm tí. Trên tờ cảnh báo đó… em viết gì?”

“Thời gian và địa điểm giao dịch.” Phương Diệp Tâm nghiêm túc đáp, “Em bảo tên đó, em là vị thần tủ lạnh vĩ đại, biết hắn đã nhét gì vào trong tủ. Nếu không muốn em khai ra với người khác, thì trước 4 giờ sáng hãy đem thịt sống, trái cây và máu người tươi mới—hoặc hai vạn tiền mặt—bỏ vô túi quy định rồi lặng lẽ để dưới cây nhót phía sau khu nhà.”

Cô còn tiện tay chỉ ra cửa sổ: “Ngay dưới phòng làm việc nhỏ của em ấy.”

Hai người còn lại: “…”

Tuyệt vời, cô vừa gửi thư tống tiền cho sát nhân. Còn giả thần giả quỷ để lừa tiền nữa.

“Rồi sao nữa?” Chung Diểu chậm rãi thu tay về khỏi vai bạn mình, khoanh tay trước ngực, “Đừng nói với tớ là… hắn thực sự tới.”

“Chính là… không tới.” Phương Diệp Tâm lại thở dài.

“Tớ tính, nếu hắn đến bỏ đồ thì tớ sẽ nhìn được mặt hắn. Tốt hơn thì chụp được cả ảnh. Sau đó giả vờ làm người qua đường, báo cảnh sát tố giác hắn. Ai ngờ tớ canh tới sáng mà chẳng thấy ma nào.”

Nói đến đây, Phương Diệp Tâm không nhịn được ngáp một cái. Cô thực sự quá buồn ngủ rồi—cả đêm thức trắng, chỉ chợp mắt được hai tiếng trước khi Chung Diểu và anh trai đến.

Giờ cả người cứ mơ mơ màng màng, không còn sức, đầu và cổ họng bắt đầu rát, chẳng biết có phải sắp cảm chưa.

Cô day day thái dương, tiếp tục kể:
“Tớ đợi đến lúc công nhân vệ sinh đi làm, thấy vẫn không có ai, bèn thử mở tủ lần nữa, định xem có gọi lại được cái túi đó không. Nhưng không thấy túi.”

Điều đó chứng tỏ túi đã bị di chuyển, không còn trong tủ lạnh nữa. Tức là—đối phương đã thấy tờ cảnh báo. Và chọn lờ đi.

Nghĩa là cô không thể tiếp tục điều tra thông qua tủ lạnh. Nhưng cũng đồng nghĩa—gã biết có người phát hiện bí mật của gã.

Nghĩ tích cực,gãa có thể vì quá sợ mà thật sự tin vào chuyện “thần tủ lạnh”, rồi bị áp lực tâm lý mà đi tự thú; nhưng tệ hơn thì… nếu gã nhận ra có người đang giở trò, rồi cộng với chuyện đồ trong tủ cứ nửa đêm lại biến mất, rất có thể gã sẽ suy luận ra một sự thật điên rồ—

Rằng đồ không hề “biến mất”, mà là “bị chuyển” đến nhà ai đó.

Nếu là vậy, có khi giờ này gã cũng đang tìm cách lùng ra cô.

Phương Diệp Tâm khẽ mím môi, trong đầu bất giác hiện lên cái câu chuyện cũ kỹ về sát thủ đếm tầng—không biết chủ nhân cái túi kia, sẽ mất bao lâu để đếm tới tầng nhà cô.

Không hổ là mình. Đúng là không thể sống yên phận.

Cô nghĩ vậy, rút chiếc điện thoại đã dùng để chụp ảnh tối qua ra.

“À đúng rồi, tớ có chụp ảnh lại đồ trong túi. Hai người muốn xem không?”

Lâm Thương Thương mặt biến sắc, theo bản năng rụt người lại. Còn Chung Diểu—cái tâm hồn viết lách lại sôi sục, háo hức đưa tay:

“Tớ muốn!”

Phương Diệp Tâm gật đầu như thể chuyện hiển nhiên, đưa điện thoại qua.

Chung Diểu cẩn thận đón lấy, bắt đầu lật xem.

Phải nói là—tâm lý Phương Diệp Tâm vững thật. Tấm nào cũng chụp rõ nét, không run tay, bố cục cực chuẩn.

Ảnh đầu tiên là chiếc áo dính máu. Trước đó là hoodie trắng, ảnh còn rõ cả nhãn mác bên trong cổ áo. Máu loang từ ngực đổ xuống, có chỗ đậm, có chỗ nhạt.

Ảnh thứ hai là con dao lọc xương. Phần lưỡi đã bị lau qua, vết máu nhạt, có dấu bị quẹt. Nhưng chuôi dao—nơi lõm xuống—máu đông lại thành cục, đỏ lòm rõ ràng.

Ảnh thứ ba là mấy cục giấy ăn vò nát. Máu sẫm màu rỉ ra từ bên trong.

Ảnh thứ tư—trong áo có kẹp một viên gì đó màu xanh lá, đã chảy nhão một phần. Ban đầu Chung Diểu  tưởng là kẹo, hỏi ra mới biết là viên giặt đồ.

Ảnh thứ năm là… ngón tay đứt.

Cái này vượt ngưỡng chịu đựng của Chung Diểu. Cô ấy rít một hơi, lập tức úp điện thoại xuống. Một lúc sau lại nhăn mặt, ép bản thân lật lên, xem lướt thêm vài giây.

“Thế giờ em tính làm gì tiếp?” Lâm Thương Thương đợi cô xem xong mới lên tiếng, sắc mặt nghiêm túc, “Chuyện này… dù sao cũng nên báo cảnh sát đi chứ?”

“Em cũng muốn vậy.” Phương Diệp Tâm nhún vai bất đắc dĩ, “Nhưng đâu làm được.”

Túi đồ đến giờ đã quay về nơi nó thuộc về, kế hoạch dẫn dụ cũng thất bại. Bằng chứng duy nhất còn lại là mấy tấm ảnh cô chụp đêm qua. Nhưng muốn nộp ảnh—thì phải nói rõ ảnh từ đâu ra. Mà điều đó lại liên quan đến cái bug của cô.

Nhưng họ không thể nói ra.

Bí mật của tủ lạnh là thứ chỉ có thể tự phát hiện. Và tuyệt đối không thể chia sẻ. Phương Diệp Tâm đã xác nhận chuyện này từ hồi đại học.

Càng biết nhiều, càng khó nói. Nhất là phần lõi của bí mật, cứ hễ mở miệng là bị lỗi ngôn ngữ, nói ra toàn câu vô nghĩa. Dùng hình ảnh, ký hiệu, ra dấu cũng không khác gì.

Phương Diệp Tâm từng thử nói với bạn cùng phòng, rồi dẫn nhau đi nhờ một du học sinh “rất giỏi tâm linh” giúp đỡ. Cô định rủ người ta đến ở lại để tận mắt chứng kiến tủ lạnh bị nguyền rủa.

Kết quả, lời vừa ra khỏi miệng: “Bạn ơi, mình muốn luyện parkour.”

…Và cuối cùng cô bị kéo vô câu lạc bộ parkour, tập luyện suốt hơn hai năm.

Cho tới hiện tại, chỉ có hai người duy nhất là ngoại lệ—cặp anh emn bên cạnh cô đây. Không hiểu sao, Phương Diệp Tâm có thể nói hết sự thật với hai người họ.

Cô không biết vì tin tưởng hay lý do gì khác. Nhưng trước mắt, họ là đồng minh duy nhất mà cô có thể bàn chuyện.

“Tóm lại thì, tớ có hai phương án.” Cô hít sâu, vẻ mặt nghiêm túc: “Phương án một: Tớ tự điều tra tiếp. Nếu có manh mối, sẽ báo cảnh sát. Mọi thông tin sẽ chia sẻ với các cậu. Nếu tớ gặp chuyện, các cậu thay tớ báo cảnh sát, giao nốt bằng chứng. Phương án hai…”

“Khoan khoan khoan!” Lâm Thương Thương vội ngắt lời, đứng phắt dậy, “Em bị điên à? Còn muốn điều tra tiếp? Dù có gan cũng phải có giới hạn chứ? Đây là một túi đựng… ngón… tay đấy!”

“Em biết mà.” Phương Diệp Tâm nhìn anh ấy như nhìn đứa trẻ, “Em còn biết là, người bình thường nếu đứt tay, thì sẽ cẩn thận bảo quản, đem đến bệnh viện nối lại. Chứ không phải gói vào máu me, nhét vô tủ lạnh. Mà còn nhét vô ngăn mát.”

Quá bất thường. Và cô chắc chắn—phía sau sự bất thường đó, nhất định là một bí mật kinh khủng.

Có thể là án mạng, cũng có thể là bạo hành, bắt cóc…

Phương Diệp Tâm không phải người tốt lành gì, nhưng đối mặt với tín hiệu cầu cứu đẫm máu thế này, cô không thể giả điếc làm ngơ. Nếu không, tối qua cô đã chẳng tự viết cái tờ cảnh báo vớ vẩn kia.

Huống hồ, nếu không moi ra được tên đó—cô cũng không thể ngủ yên.

“Anh nghi là em chỉ thấy vụ này đủ li kỳ nên muốn dính vô chơi đấy.” Lâm Thương Thương lầm bầm. Liền bị Chung Diểu bên cạnh véo một phát đau điếng, im re.

Phương Diệp Tâm liếc anh ấy, không chối:
“Cũng có phần vậy thật. Cảm giác khá thử thách mà?”

“Đừng quan tâm đến anh tớ, cậu nói tiếp. Phương án hai là gì?” Chung Diểu nghiêm túc hỏi.

“Ba đứa mình cùng điều tra.” Phương Diệp Tâm không chần chừ, “Lôi anh cậu đi theo. Nếu có biến thì bán anh ấy chạy lấy người.”

Câu sau rõ ràng là nói với Chung Diểu. Lâm Thương Thương bên cạnh: “???”

“Tớ đồng ý.” Chung Diểu gật cái rụp, không hề thương tiếc anh ruột, “Đúng lúc tớ đang thiếu đề tài viết bài.”

Bên cạnh, Lâm Thương Thương “???” thêm lần nữa.

“Vậy quyết định vậy đi.” Phương Diệp Tâm mỉm cười, quay sang nhìn anh, “Còn anh thì sao, Thương Thương?”

…Cảm ơn vì còn nhớ hỏi ý kiến tôi.

Tôi biết làm gì bây giờ. Một bên là em gái, một bên là bạn thân. Giờ tôi có thể đập cửa bỏ đi luôn được không?

“Thôi, muốn làm gì thì làm.” Anh ấy thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế, khoanh tay, “Nhưng hai người định điều tra kiểu gì? Không thể kể chuyện tủ lạnh, càng không thể quay clip được nhé?”

“Em đâu có định kể về tủ lạnh.” Phương Diệp Tâm đã có sẵn kế hoạch, “Chỉ cần chứng minh rằng trong tòa nhà này có người nguy hiểm là được.”

Lâm Thương Thương: “Hả?”

“Tức là, lấy toàn bộ tòa nhà làm phạm vi, điều tra những người khả nghi. Nếu tìm ra được thứ gì khác liên quan đến tội ác, ngoài ngón tay trong tủ lạnh, thì mình có thể báo cảnh sát.” Chung Diểu nối lời.

“Nhưng vậy thì phạm vi quá rộng…” Lâm Thương Thương nhíu mày.

Cả tòa nhà mười tầng, hai thang máy ba căn mỗi tầng, trừ Phương Diệp Tâm, còn lại 29 hộ. Không thể từng nhà mà điều tra được.

“…Không hẳn đâu.” Phương Diệp Tâm nghĩ một lát, bỗng lên tiếng:

“Chưa chắc là hai mươi chín nhà.”

“Dãy nhà mình tối qua bị cúp nước, chuyện đó tớ kể với các cậu rồi đúng không?”

Phương Diệp Tâm vừa hỏi vừa rút điện thoại, mở tin nhắn của ban quản lý đưa cho hai đứa kia xem.

“Nếu dựa theo thông báo này, thì số lượng hộ cần điều tra thực ra không phải hai mươi chín…

“Mà là mười hai.”

Trong máy Phương Diệp Tâm có hai tin nhắn liên quan đến việc cúp nước: Một là tin nhắn tối qua, nói hệ thống nước tăng áp bị sự cố. Tin còn lại là sáng nay lúc sáu giờ, thông báo đã sửa xong.

“Nói cách khác, gần như cả đêm qua, nguồn nước trong tòa nhà đều có vấn đề.”

Cô vừa nói vừa để ý thấy hai đứa kia vẫn mơ hồ, bèn mở điện thoại cũ, lật lại ảnh chiếc áo dính máu.

“Nhìn lại cái này—một cái áo đang yên lành, tại sao lại dính nửa viên viên giặt? Tổ hợp này không thấy kỳ à?”

“Ồ…” Chung Diểu bắt đầu hiểu ý cô, nhưng vẫn thấy hơi khó tin, “Ý cậu là, người đó vốn định giặt đồ?”

“Tớ biết nghe có vẻ hoang đường, nhưng cũng hợp lý đấy chứ?” Phương Diệp Tâm nghiêng đầu,
“Đối phương định giặt sạch áo dính máu, nhưng hoặc là không có kinh nghiệm, hoặc là quá hoảng loạn—nên tiện tay nhét luôn cả áo và viên giặt vào máy. Rồi phát hiện không có nước, mới lấy ra.”

Cách này còn giải thích được lý do vết máu loang lổ không đều—màng viên giặt tan khi gặp nước, có thể trong lúc lấy ra nó bị dính nước, chất tẩy bên trong chảy ra, làm nhòe máu trên áo.

“Không chỉ áo… còn cả con dao, với đống khăn giấy kia nữa.”

Phương Diệp Tâm lại lật sang mấy tấm ảnh khác:
“Nhìn này, vết lau trên dao rất rõ.”

“Nhưng lau không sạch, chứng tỏ là lau khô. Rất có thể dùng giấy ăn. Mà tủ lạnh thường đặt ở bếp hoặc phòng khách. Đã tới được tủ lạnh thì sao không tranh thủ rửa dao đi? Cùng lắm mất vài giây.”

“Nghĩa là, khi xử lý mấy món đó, quanh người hắn không có nước?” Lâm Thương Thương cuối cùng cũng theo kịp mạch suy luận, “Nhưng thế cũng bình thường mà? Em vừa nói là tối qua cúp nước còn gì.”

“Điểm mấu chốt là—là cúp nước tăng áp.”

“…Hả?” Lâm Thương Thương vẫn chưa hiểu, “Rồi sao?”

“À à! Tớ nhớ rồi! Tầng cao!” Chung Diểu đập tay một cái, “Nguồn nước công cộng chỉ bơm tới tầng sáu, tầng bảy trở lên phải dùng nước tăng áp…”

Nghĩa là tối qua bị cúp nước, thật ra chỉ ảnh hưởng từ tầng bảy trở lên.

Hay nói cách khác—

“Tầng bảy đến tầng mười, bốn tầng, mỗi tầng ba hộ… giống như tớ nói, nếu đi theo hướng này thì phạm vi nghi phạm có thể rút gọn xuống còn mười hai nhà.”

Phương Diệp Tâm gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Dĩ nhiên không thể chắc chắn 100%, nhưng ít ra…

“Chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ nhóm này.”

Trên thực tế, nếu soi kỹ mấy bức ảnh, còn có thể moi ra nhiều chi tiết hơn.

Ví dụ: cái áo dính máu là hoodie nam. Từ tem mác còn thấy đó là hàng của một thương hiệu nổi tiếng trên mạng, giá không rẻ. Tức là nhà đó có khả năng có thanh niên nam.

Còn con dao lọc xương—trên đó có logo, là hàng ngoại nhập, giá cao, nổi tiếng vì “đắt mà không xắt ra miếng”.

“Nói cách khác, nghi phạm có thể là một gã sống ở tầng cao, thích sĩ diện, không biết tiết kiệm?” Lâm Thương Thương tóm tắt đầy khí phách.

“Cũng chưa chắc.” Phương Diệp Tâm lườm một cái, “Áo có thể là đồ trộm, dao cũng có thể là nhặt. Không thể loại trừ trường hợp đặc biệt.”

Chỉ là—nếu gặp ai khớp với những đặc điểm này, thì nên để ý kỹ hơn chút.

“Còn một chuyện nữa.” Phương Diệp Tâm quay lại tấm ảnh đầu tiên, “Tớ chỉ đang suy đoán thôi… nhưng nhìn cái áo này, tớ không nghĩ hung thủ là chuẩn bị từ trước.”

Nếu là kế hoạch giết người từ đầu, thì người ta sẽ cố tránh để lại dấu vết, đặc biệt là máu. Trong phim ấy—mấy tay giết người chuyên nghiệp toàn mặc áo mưa.

Chẳng ai mặc áo trắng cả—quá nổi bật, còn khó giặt.

Nếu suy đoán đúng, thì đây là tin tốt—vì nếu hung thủ giết người trong lúc bốc đồng, khả năng cao giờ hắn vẫn còn hoảng, dễ để lộ sơ hở.

“Nhưng… giờ đi tìm thì có khi người ta chạy mất tiêu rồi chứ?” Chung Diểu chợt cau mày, “Qua một đêm rồi còn gì. Biết đâu gã đã cao chạy xa bay.”

“Vậy có cách nào xem camera không?”

“Không dễ đâu.” Phương Diệp Tâm lắc đầu, “Ban quản lý tòa nhà rất nghiêm, không có công an đi kèm thì không được xem. Mà chung cư chỉ có mỗi thang máy là có gắn camera, cầu thang bộ thì không.”

Dù gì đây cũng là khu ngoại ô, lại là chung cư cũ, quản lý lỏng lẻo là điều dễ hiểu.

Cô còn có một chiếc khóa cửa thông minh có chức năng ghi hình, nhưng cũng chỉ quay được người đi ngang cửa nhà mình, hầu như vô dụng.

“Nói cách khác… mình phải đích thân đi tiếp cận.” Lâm Thương Thương sờ cằm, mắt bỗng sáng lên.

“Có rồi, sao không gõ cửa từng nhà luôn! Dù gã có trốn hay đang chột dạ, cứ thử là biết!”

“Nói hay lắm, Thương Thương.” Phương Diệp Tâm thu điện thoại, vẻ mặt bình thản, “Nhưng vấn đề là—bọn mình lấy lý do gì để lên gõ cửa đây?”

Chẳng lẽ chưa tìm được hung thủ đã bị bảo vệ đuổi ra vì tội khả nghi à?

“Thế nên phải tìm lý do hợp lý chứ.” Lâm Thương Thương gật đầu đầy tự tin, “Vụ này giao cho anh. Anh nghĩ ra rồi.”

…Thật không đấy?

Hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Chung Diểu do dự một chút rồi chậm rãi nói:
“Anh… anh đừng nói là tính giả làm nhân viên tiếp thị đi từng nhà phát tờ rơi nhé?”

“Không chỉ là không ổn đâu.” Phương Diệp Tâm mặt không cảm xúc, “Mà là ngu cực độ.”

“Ơ kìa hai người. Tự tin chút được không.” Lâm Thương Thương rít lên một tiếng, lao ra cửa thay giày, “Chờ tớ đi mua ít đồ chuẩn bị. Xong sẽ hiểu ngay!”

“Còn phải tiêu tiền nữa?” Chung Diểu trừng mắt đứng bật dậy, nhìn anh trai đã mở cửa chạy mất, chỉ kịp hét theo một câu:
“Đừng có tiêu linh tinh đấy!”

Ngoài cửa vang lên giọng vọng lại, kèm tiếng đóng cửa cái rầm. Rồi tiếng bước chân xa dần.

Trong phòng chỉ còn lại Phương Diệp Tâm và Chung Diểu. Căn nhà thoáng cái trở nên im ắng.

Chung Diểu nhìn chằm chằm cửa ra vào, thở dài:
“Tớ nghĩ tốt nhất đừng trông mong gì vào anh ấy.”

Dù gì thì cũng là anh ruột cô, nói nặng không tiện. Nhưng mà… cũng là anh ruột đấy.

“Hiểu mà.” Phương Diệp Tâm gật đầu, vuốt màn hình điện thoại, “Yên tâm, chuyện anh cậu ngoài gương mặt và nấu ăn ra chẳng được tích sự gì, tớ biết từ mười năm trước rồi. Chuẩn bị tâm lý hết cả.”

Chung Diểu: “…” Không cần phải thật lòng đến mức đó đâu.

Cô lén liếc qua màn hình, thấy Phương Diệp Tâm đang lướt nhóm chat cư dân của tòa nhà. Đoán là cô đang cố moi chút thông tin trong đó, bèn cũng không ngồi không, lấy laptop ra tra thử xem gần đây có ai mất tích không.

Dù Phương Diệp Tâm nói tối qua đã tìm rồi, nhưng cẩn thận thêm lần vẫn hơn.

Tìm bằng từ khóa trên mọi nền tảng mạng xã hội, kết quả chẳng có gì đáng giá. Chỉ có hệ thống đề xuất tự động lôi ra một đống nội dung linh tinh. Chung Diểu đang định bỏ qua thì ánh mắt dừng lại, rồi dần dần biến sắc.

Cô ấy chần chừ vài giây, nhỏ giọng nói:
“Diệp Tâm này, tớ bỗng có một suy nghĩ…”

Cô ấy ngẩng lên: “Cậu có nghĩ đến khả năng… mấy thứ cậu nhìn thấy, như máu hay ngón tay… thật ra vốn không tồn tại không?”

“…Hả?” Phương Diệp Tâm ngẩn người, sau đó phản ứng lại, “Cậu nói là—ảo giác?”

“Đại khái vậy.” Chung Diểu gật gật đầu, đẩy máy tính qua.

“Cậu còn nhớ hôm qua tớ kể chuyện ‘Chứng kiến cái chết’ không? Đây, kiểu như cái này.”

Cô chỉ vào màn hình—một diễn đàn nền đen, bài viết đang mở có lượt tương tác rất cao, tiêu đề là một loạt hashtag nhức mắt.

——【Khu Nam Ảo Giác Bí Ẩn #Dự Báo Tử Vong #Chứng Kiến Cái Chết #Không Gian Ngưỡng】

Một hàng dài, càng đọc càng rợn.

“Chứng kiến cái chết…” Phương Diệp Tâm lặp lại. Cô nhớ hôm qua Chung Diểu từng nhắc đến, nhưng không để tâm lắm.
“Tức là kiểu nhìn thấy ảo giác liên quan đến cái chết? Như kiểu điềm báo trước?”

“Chính xác.” Chung Diểu gật đầu, vừa cuộn bài viết, “Tớ đang theo vụ này, bỗng nghĩ—liệu cái cậu thấy…”

“Cũng là một dạng ‘dự báo’ thì sao?”

Ở một nơi khác.

Ngay trong khu dân cư này.

Nhờ có siêu thị ngay cổng chung cư, nên Lâm Thương Thương không tốn mấy công sức đã mua xong hết mọi thứ mình cần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play