Người đầy bụi đường phong sương như thế, mau về thay y phục đi đã.”

Lâm lão phu nhân căn dặn, Đằng Việt đành cáo lui khỏi chính sảnh.

Ra tới rồi, chàng mới quay sang hỏi Ngụy ma ma – người hầu thân tín lâu năm bên cạnh mẫu thân – “Thê tử ta sao lại không ở đây?”

Ngụy ma ma theo hầu lão phu nhân mấy chục năm, là người được tín nhiệm bậc nhất trong phủ, mọi việc lớn nhỏ trong hậu trạch đều qua tay bà.

Lúc này, bà không trả lời ngay, mà trước cúi mình thi lễ, hỏi chàng vì sao về sớm hơn thư báo, lần này định ở nhà mấy ngày.

Đằng Việt chỉ thuận miệng đáp, nói thời gian chưa thể đoán định. Lúc ấy, Ngụy ma ma mới từ tốn trả lời câu hỏi ban đầu:

“Phu nhân có chút không khoẻ, nên đã về nghỉ ở Liễu Minh hiên rồi.”

Nghe đến đó, Đằng Việt hơi khựng lại.

Hôm nay trong phủ tổ chức hoa yến, lẽ ra nàng nên ở bên cạnh mẫu thân chàng tiếp khách mới phải. Cớ sao lại trở về viện sớm như vậy?

“Nàng bị bệnh thật sao? Có mời đại phu đến xem chưa?”

Ngụy ma ma bật cười khe khẽ:

“Nhị gia thật là chu đáo, nhưng lão nô nghĩ… e là không cần mời đại phu đâu ạ.”

Lời ấy tuy nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai lại có chút kỳ lạ. Đằng Việt không tiện hỏi nhiều, chỉ đành quay người đi thẳng về Liễu Minh hiên.


 

Ngọn đèn trên án thư lập lòe ánh lửa.

Đặng Như Uẩn ngồi bên bàn, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ có phần mệt mỏi. Tú nương thấy vậy liền bước tới, gom lại tất cả sách vở, giấy bút nàng đang dùng.

“Cô nương nghỉ ngơi mấy ngày đi thôi. Cứ thức đêm đọc sách mãi thế này, sợ rằng đến lúc phải mang cái kính mắt mà đeo, chẳng khác gì lão tú tài ngồi cặm cụi suốt đời với mấy kỳ khảo hạch.”

Trong nhà mua không biết bao nhiêu loại dược thư, nàng lại ngày ngày ôm lấy mà nghiền ngẫm, chẳng khác gì người cầu đạo. Tú nương thật sự lo, một ngày nào đó tiểu thư sẽ không còn nhìn thấy gì nữa.

Nghe xong, Đặng Như Uẩn bật cười:

“Lão tú tài thì làm sao? Chẳng lẽ tỷ xem thường tú tài rồi sao?”

“Tiểu tỳ nào dám nói thế? Cô nương chớ có bắt bẻ!”

Tú nương dứt lời, liền chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi đặt bể cá:

“Cô nương ra đó nhìn cá đi. Ngắm chừng nửa canh giờ, đôi mắt sẽ dễ chịu hơn.”

Dứt lời, nàng gom sách đi mất.

Đặng Như Uẩn không muốn tranh cãi, cũng không lay chuyển được nàng, đành ngồi xuống bên cửa sổ, ngắm đàn cá bơi lội.

Mắt thì nhìn cá, nhưng lòng lại đang nghĩ về phương thuốc vừa đọc. Vì thế, nàng không hề nghe thấy động tĩnh ngoài viện, mãi đến khi có người đẩy cửa bước vào sát bên cửa sổ, nàng cứ ngỡ là Tú nương quay lại, liền cười nói:

“Đêm nay chán quá, hay là ta với tỷ đánh một ván song lục nhé?”

Vừa nói, nàng vừa quay đầu lại.

Ánh mắt vừa chạm vào bóng người kia, thân mình nàng chợt khựng lại, dáng ngồi cũng bất giác cứng đờ.

Không phải Tú nương. Mà là… “phu quân” của nàng – Đằng Việt.

Cả hai cùng sững người.

Hắn trông thấy nàng, sắc mặt hồng hào, dáng vẻ thư thái, ngồi bên cửa sổ thảnh thơi ngắm cá, lại còn đòi đánh cờ giải khuây. Đằng Việt liền nhớ đến câu nói mờ ám khi nãy của Ngụy ma ma:

“Nhị gia thật là chu đáo, nhưng lão nô nghĩ nàng không cần đại phu đâu.”

Ý bà là: nàng chẳng bệnh gì, chỉ lười thôi.

Ánh mắt chàng dừng trên người nàng, lặng lẽ.

Đặng Như Uẩn cũng có phần ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy.

Trong phòng, không khí như bị rút cạn. Tay áo chàng dù lướt qua cũng không chạm lấy đầu ngón tay nàng, hơi thở nàng cũng chẳng vướng vào môi chàng. Cả gian phòng như ngừng lại, đến cả tiếng côn trùng ngoài cửa sổ cũng chẳng vọng vào được.

Hai người tuy đã thành thân hai tháng, nhưng tổng cộng chỉ gặp nhau đúng hai lần. Đây là lần thứ ba.

Đằng Việt không muốn ngay lần đầu về phủ lại sinh ra ngại ngùng với nàng. Chàng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, đáp một câu:

“Ta đã trở về.”

Rồi quay vào nội thất thay y phục.

Chàng không quen có người hầu hạ thay đồ, nhưng Đặng Như Uẩn cũng chẳng tiện đứng lại một mình trong phòng, đành theo sau.

Hắn im lặng, cởi lớp áo khoác còn vương bụi cát từ trận phi ngựa ngoài biên ải, treo lên ghế. Đặng Như Uẩn tiến lại, giúp chàng gấp áo.

Chàng có lẽ cảm thấy nàng ở mãi trong phòng không ra ngoài, chẳng giúp gì cho mẫu thân chàng trong hoa yến hôm nay, nên im lặng mang chút trách móc.

Nhưng chuyện ấy, nàng lại chẳng thể giải thích cho rõ ràng.

Thấy nàng vẫn không mở miệng, cuối cùng Đằng Việt đành chủ động hỏi trước:

“Dạo này trong phủ mọi việc vẫn yên ổn chứ?”

Đặng Như Uẩn gật đầu:

“Không có gì bất ổn, mọi người đều mạnh khỏe.”

“Ừm.” – Hắn khẽ đáp, rồi hỏi tiếp – “Mẫu thân ban đêm vẫn khó ngủ sao?”

Lâm lão phu nhân lâu nay vẫn bị chứng khó ngủ về đêm, nhất là dạo gần đây vừa qua ngày giỗ của phụ thân chàng, càng thêm u sầu, mỗi đêm chỉ chợp mắt được đôi canh giờ.

Đặng Như Uẩn kể lại mọi chuyện mình biết:

“… Nhưng đã mời đại phu tới khám, dạo này đã đỡ hơn nhiều.”

Nghe xong, chàng trầm mặc một lúc, rồi lại hỏi:

“Tiểu muội dạo này thế nào?”

Chàng có một muội muội tên Đằng Tiêu, năm nay vừa tròn mười ba tuổi. Vốn không thích học hành theo quy củ, nàng thường làm ầm ĩ với mẫu thân vì không muốn vào học đường nhà người. Ngay cả hôm nay có hoa yến, cũng chỉ lộ mặt một chút rồi rút lui về sân riêng.

Đặng Như Uẩn biết được bao nhiêu, liền kể lại bấy nhiêu. Đằng Việt nghe xong cũng không bình luận gì. Ngay cả muội muội còn không ra tiếp khách, chàng cũng không tiện trách cứ thê tử điều gì.

Chàng không nhắc nữa, định hỏi xem nàng dạo này ra sao, nhưng nhìn thần sắc nàng hôm nay, đoán chừng cuộc sống cũng không đến nỗi.

Nghĩ vậy, chàng nhắc tới một chuyện khác.

Ngày thứ ba sau khi thành thân, Đằng Việt phải vội vã ra trận vì địch quân bất ngờ tập kích. Chuyện nàng hồi môn cũng vì thế mà gác lại, chẳng ai nhắc tới nữa.

Lúc này chàng mới sực nhớ ra, liền nói:

“Lần này ta về nhà còn có chút việc cần lo liệu, e là không kịp cùng nàng hồi môn. Để qua vài ngày nữa rồi đi, nàng thấy được không?”

Chàng vẫn giữ phép tắc, dù khách khí nhưng vẫn để tâm.

Đặng Như Uẩn mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

“Tướng quân khi nào rảnh, lúc ấy đi cũng không muộn.”

Nàng cũng khách sáo, Đằng Việt chỉ “ừ” một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.

Ngoài kia, hoa hải đường khẽ rũ bóng xuống bậc thềm, mùi hương nhẹ lan trong đêm đầu thu tĩnh mịch…


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play