Chập tối, cơn mưa rào bất chợt kéo đến như trút nước, ào ào đổ xuống sân vườn, nhưng chỉ độ một tuần trà sau đã dần tạnh hẳn.
Thanh Huyên đang sai người thu dọn lại hành lang, dọn cúc hoa mang vào tránh mưa giờ lại bày biện ra chỗ cũ, vừa phân phó vừa gọi thêm người:
“Đi mang hết túi hương trong phủ treo ra hoa viên. Nếu còn thiếu, thì cắt ngải cứu, hoắc hương đem đốt lên, rải dọc theo lối đi. Kéo dài mùi hương ra một chút, đừng để muỗi mòng bay đến quấy rầy khách quý.”
Bọn tiểu tỳ liên tục gật đầu, vội vã chạy đi lo liệu.
Hôm nay là tiệc ngắm cúc do Đằng phủ mở, mời toàn là các vị phu nhân thân quen giao hảo nhiều năm.
Hai tháng trước, Đằng phủ tổ chức một hôn sự vội vàng, nhờ mấy nhà này hỗ trợ không ít. Lâm lão phu nhân nhân dịp Trung thu, đúng lúc cúc đang nở rộ, liền mở tiệc hoa đáp lễ, vừa là để cảm ơn, vừa là để kết giao thêm thân tình.
Các phu nhân thì tụ hội trong đại sảnh uống trà chuyện trò, các tiểu thư lại dạo bước trong vườn, ngắm hoa thưởng cảnh.
Lúc cơn mưa bất chợt trút xuống, hạ nhân trong phủ đã sớm được căn dặn, cúc quý trong vườn lập tức được chuyển vào hành lang tránh mưa, chưa kịp ướt đã được bảo vệ cẩn thận.
Đến khi mưa ngừng, lại theo phân phó ban đầu mà đốt thuốc trừ muỗi, rải bên lối đi, mùi thơm nhẹ lan ra khắp nơi.
Thấy mọi việc đã được sắp xếp thỏa đáng, các cô nương lại lần lượt bước ra hoa viên, thấp giọng trò chuyện, tiếng cười khúc khích vang bên rặng cúc.
Thanh Huyên dõi mắt nhìn khắp nơi, chợt phát hiện bên cạnh tán cây lớn trong hoa viên có một thân ảnh nữ tử đang đứng im lặng.
Tà áo dài màu xanh đậm hòa vào bóng cây rậm rạp, nếu không nhờ mái tóc dài đen mượt rũ xuống vai lấp loáng ánh nước, e rằng cũng khó mà nhận ra.
Người ấy chính là tân phu nhân mới cưới của phủ—Đặng thị.
Đằng gia vốn là thế tộc làm binh nghiệp ở Thiểm Tây. Mấy năm trước, lão gia từng làm võ quan chính tứ phẩm, nhưng về sau bị giáng chức biên ải vì đắc tội người trên, rồi chết nơi sa trường.
Gia nghiệp ngày nay, đều do Nhị gia Đằng Việt gánh vác, một đao một thương dựng nên cơ đồ.
Nhị gia quanh năm trấn thủ biên quan, năm nay mới cưới vợ. Đặng thị chính là vị tân nương tử đó.
Thanh Huyên chưa từng thân cận chuyện trò với nàng, chỉ biết hôm nay tiệc hoa trong phủ, lão phu nhân sợ Ngụy ma ma lo liệu không xuể, mới để tân phu nhân ra hoa viên phụ giúp.
Tân phu nhân tuổi hãy còn trẻ, nhưng làm việc đâu vào đó, cẩn trọng chu toàn. Thanh Huyên thầm nghĩ nàng hẳn là người giỏi quản lý, nhưng từ khi vào cửa đến nay đã hơn hai tháng, chỉ duy lần này mới thấy nàng đứng ra chủ sự.
Tuy là chính thê của tướng quân, nhưng nàng không nắm tay hòm chìa khóa, cũng chẳng ở tại chính viện.
Nhị gia chưa từng về nhà sau hôn lễ, nàng chỉ ở yên nơi Liễu Minh Hiên, ngày thường rất ít ra khỏi cửa.
Đám hạ nhân trong phủ quen thói xem mặt mà đối đãi, qua hai tháng, cũng đã chẳng mấy ai nể mặt nàng là phu nhân, thật sự xem nàng như người ngoài.
Nếu không phải nàng có danh nghĩa do lão phu nhân chỉ định giúp đỡ hôm nay, chỉ e lời nói ra cũng chẳng ai nghe theo.
Thanh Huyên đứng từ xa nhìn lại, khẽ lắc đầu ngao ngán.
Cuối con đường nhỏ trong hoa viên, có tiếng bước chân vội vã vang lên.
Một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi, mới thay giày sau trận mưa, lại quay lại hoa viên lần nữa.
Có lẽ nghĩ nơi đây không có ai, nàng bước nhanh, ai ngờ vừa rẽ khúc quanh thì suýt nữa va phải người khác.
Giật mình, nàng vội vàng dừng chân, nhưng đá lát sau mưa trơn trượt, thân mình chưa kịp đứng vững đã nghiêng về một bên.
“Á!”
Tiếng kêu hoảng hốt vừa bật ra, thì đã có một cánh tay đưa tới, vững vàng đỡ lấy nàng.
Tiểu cô nương lòng còn run rẩy, vội cúi người cảm tạ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một nữ tử xa lạ.
Nữ tử mặc váy thường màu xanh thẫm, mặt không điểm phấn, nhưng môi phơn phớt hồng, sóng mũi thẳng nhỏ, đôi mắt long lanh trong suốt, mày liễu khẽ cong—dung mạo mười phần thanh nhã.
“Cô nương không sao chứ?”
Giọng nàng nhẹ như tơ lụa, trong trẻo dễ nghe, là giọng nói mà tiểu cô nương chưa từng được nghe qua lần nào.