Trên trường kỷ, Tần Ngọc Lâu ngồi ngay ngắn một bên, lưng thẳng như trúc, y phục đã thay xong, tóc dài còn vương chút ướt, vấn đơn giản bằng một dải lụa trắng.
Giữa nàng và trượng phu cách một bàn trà thấp, trên bàn đặt đầy đủ ấm chén, khí cụ pha trà. Bên cạnh, Thích Tu yên lặng ngồi đối diện, mắt cụp xuống, tay khẽ giữ lấy quyển sách, song rõ ràng không hề chuyên chú.
Đợi nha hoàn thu dọn bình phong và phòng tắm xong xuôi, liền lần lượt lui ra ngoài. Phương Phỉ là người cuối cùng, khi khép cửa lại còn len lén liếc vào trong, vừa vặn nhìn thấy cô nương nhà mình ngồi thẳng tắp, trên mặt không biểu cảm, thần sắc bình thản đến lạnh lùng, khiến người ta nhìn không ra nửa phần cảm xúc.
Nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng âm thầm run rẩy. Cô nương nhà nàng từ trước đến nay ôn hòa lười nhác, nhưng một khi nghiêm mặt, liền có vài phần giống y như lúc còn ở Tần gia, khi vừa mới 13, 14 tuổi đã dám cách chức ba vị chưởng quầy, sa thải mười mấy tiểu nhị trong một ngày. Khi ấy nàng cũng ngồi y hệt như vậy, một câu không nói, nhưng lại khiến cả một đám lão làng kinh nghiệm cũng phải lo sợ.
Nay nhớ lại, Phương Phỉ chỉ lặng lẽ đóng cửa, không dám ở lại lâu thêm nửa khắc.
Lại nghĩ, từ ngày gả vào Thích phủ, cô nương nhà mình liền một mực thu liễm, mỗi ngày đều vì Thế tử gia, vì Thích phủ mà bôn ba vất vả. Non nửa năm nay, đến cả một giấc ngủ tròn cũng chẳng có. Nàng tính tình là như vậy, chịu đựng một ngày hai ngày thì không sao, nhưng nếu cứ tích mãi không xả, sớm muộn cũng sẽ phát nổ. Mà giờ chẳng phải đã đến lúc ấy rồi hay sao?
Nghĩ vậy, lòng càng thêm lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT