Tần Ngọc Lâu đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên bị một giọng nói trầm thấp không báo trước làm cho giật mình hoảng hốt. Nàng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt trượng phu đang nghiêm túc nhìn thẳng vào mình, đáy mắt rõ ràng sáng rỡ, hiển nhiên đã tỉnh từ lúc nào không hay.
Nàng nhất thời hoảng loạn, đầu ngón tay khẽ run, vội vàng thu tay lại, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt có phần không tự nhiên, chỉ cảm thấy ánh mắt trên đỉnh đầu như mang theo hơi nóng.
Một lúc lâu sau, nàng mới rón rén ngẩng đầu, lén liếc nhìn chàng một cái. Đôi mắt hai người vô tình chạm nhau.
Tần Ngọc Lâu có phần lúng túng, khẽ cắn môi, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Phu quân... chàng về từ lúc nào vậy? Sao không gọi thiếp tỉnh dậy...”
Nàng vừa nói, vừa thấy trên người chàng vẫn còn mặc nguyên y phục cưỡi ngựa, tựa hồ còn chưa kịp thay đồ hay rửa mặt. Điều này khiến nàng hơi kinh ngạc. Phu quân nàng vốn ưa sạch sẽ, rất để ý đến quy củ. Mỗi lần về phủ đều phải thay y phục, rửa mặt tươm tất. Vậy mà hôm nay, khuôn mặt còn vương nét phong sương, cằm còn lấm tấm râu xanh chưa cạo sạch.
Tần Ngọc Lâu vừa nhìn thấy, theo bản năng liền muốn ngồi dậy hầu hạ, nhưng bên cạnh người dường như đã đoán được tâm ý của nàng, liền nhẹ giọng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT