Hôm ấy, Thích Tu hồi phủ sớm hơn thường ngày đôi chút. Từ sau khi thăng làm Kỵ Đô Úy, tuy quân vụ bận rộn hơn trước không ít, nhưng lộ trình lại nằm trong tay chàng nắm giữ, mọi việc đã trở nên thong thả hơn.
Vả lại, ngày mai là tiệc mừng thọ của Quốc trượng – Trung Dũng hầu Dương lão gia, mà hai huynh đệ Dương Uy, Dương Phó Tướng vốn là thuộc hạ trực tiếp dưới quyền Thích Tu. Chuyến hồi phủ này, một là về nhà, hai là tiện thể đi chúc thọ.
Sau khi về phủ, như lệ thường, chàng về Tễ Tu đường thay y phục rửa mặt trước. Mọi lần hồi phủ, hạ nhân trong viện đều sẽ sớm bẩm báo, vừa mới đặt chân vào sân, thê tử đã đứng sẵn chờ nơi hành lang.
Nhưng hôm nay, toàn bộ Tễ Tu đường lại yên tĩnh đến lạ, không có lấy một tiếng động.
Vừa mới bước vào, liền thấy một bà tử giữ viện đang tựa vào cột hành lang mà ngủ say. Lông mày Thích Tu khẽ nhíu lại. Mặc Ngọc đi phía sau thấy vậy, liền giơ chân nhẹ nhàng đạp lên đùi bà tử hai cái.
Bà tử nọ trợn mắt tỉnh dậy, vừa trông thấy gương mặt không chút biểu cảm của thế tử gia, tức thì hồn vía đều bay lên trời, quỳ sụp xuống đất, dập đầu lắp bắp xin tha.
Thích Tu xưa nay không quản chuyện trong nội viện, nhưng bởi ở doanh trại đã lâu, lại trị quân nghiêm khắc, ghét nhất là kẻ lười nhác, vô kỷ luật. Nếu đổi lại trong quân, chỉ sợ đã sớm bị xử theo quân pháp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT