Tần Ngọc Lâu vốn là người phương Nam, từ nhỏ đã quen khẩu vị nhẹ nhàng, tinh tế. Những loại màn thầu cứng như đá này, nàng thật lòng ăn chẳng vô. Khi còn ở Tần phủ, nàng thích nhất là các món bánh bao da mỏng nhân tôm thịt hoặc thịt cua, vừa đưa lên miệng đã thơm ngào ngạt, cắn một miếng liền trào ra vị ngọt ngào đậm đà, khiến người ta ăn rồi còn muốn ăn nữa.
Nàng cũng không mấy yêu thích món sủi cảo chiên dầu mỡ, mà lại ưa loại sủi cảo luộc trong veo, mềm mại. Dưa muối các loại, có vị hơi đắng, ở Tần phủ nếu có ai mang lên bàn, mẫu thân nàng – Viên thị – tất nhiên sẽ gạt đi không để nàng ăn.
Ngay cả món cháo cũng vậy, nàng ngày thường dùng đều là cháo gà ninh nhừ, vị ngọt tự nhiên, thơm đậm mà thanh tao, thịt gà tơi nhuyễn, cháo mịn mà sánh.
Bên cạnh nàng trước kia còn có Tương Lăng chuyên lo việc ăn uống, ngày ngày đều tìm đủ món ngon vật lạ để chiều theo khẩu vị. Lâu ngày thành thói, cái dạ dày của nàng sớm đã bị nuông chiều đến tinh tế, không dễ gì hài lòng nữa.
Nay Tương Lăng đã lấy chồng, ở lại Nguyên Lăng, chỉ còn nàng một mình nơi đất khách quê người. Đến lúc này, nàng mới thấm thía nỗi nhớ những ngày tháng có Tương Lăng ở bên.
Tuy lòng có phần buồn khổ, nhưng nhìn lão thái thái cao quý như vậy lại không chút kiêng dè mà dùng những món thô sơ đạm bạc thế này, trong lòng nàng cũng sinh mấy phần kính trọng. Bèn lặng lẽ học theo lão phu nhân, không nói một lời, an tĩnh ăn vào.
Nào ngờ, mùi vị lại thanh nhã ngon miệng ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ là vì những món ngon nhiều vị, ngũ tạng bị quá độ chiều chuộng, nay quay về cơm canh thanh đạm lại càng thấy dễ chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play