Dưới ánh đèn mờ nhạt, chỉ thấy thê tử đang cúi đầu, ánh sáng lúc sáng lúc tối, tựa như có như không, gương mặt cũng nhòa nhạt không rõ, chỉ thấy nàng khẽ nhíu mày, từng chút xoa nhẹ cổ tay, ẩn ẩn nhìn thấy trong mắt như có một tầng sương mỏng, lấp lánh ánh lệ.
Thích Tu trong lòng chợt mềm xuống, câu nói theo bản năng “Sao nàng lại tới đây” tới bên môi lại bị nuốt trở vào, cuối cùng đổi thành một câu giải thích vụng về:
— Ta... Ta vốn dĩ là vô tình...
Chưa dứt lời, ánh mắt vừa liếc qua cổ tay nàng, liền trông thấy trên làn da trắng mịn như ngọc kia, nổi bật là một hàng dấu tay đỏ rực. Thích Tu nhất thời nghẹn giọng.
Tần Ngọc Lâu khẽ ngẩng lên, đôi mắt long lanh như phủ một tầng nước, chỉ liếc nhìn chàng một cái, trong mắt đầy ẩn nhẫn ủy khuất, nhưng lại chẳng buông ra lời oán trách nào, chỉ nhẹ nhàng nói:
— Thiếp sợ phu quân nửa đêm đói bụng, nên cố ý mang ít điểm tâm tới... Phu quân mau lại dùng một chút đi...
Nói rồi, nàng liền cẩn thận bưng cả khay điểm tâm đặt trước mặt chàng, còn đích thân cầm đũa đưa vào tay Thích Tu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play