Năm Khang Hi thứ năm mươi sáu, tháng chạp, trong cung phủ kín tang thương, tiễn đưa Thái Hoàng Thái Hậu về với tiên tổ.
Hoàng thượng đã nhiều năm mang bệnh trúng phong, thân thể yếu mỏi, đi lại khó khăn, mắt hoa đầu váng. Dẫu vậy, người vẫn ngày ngày cố gắng chống gậy đến Ninh Thọ cung, đích thân dâng thuốc, sớm tối phụng dưỡng mẫu thân. Cho đến khi Thái Hoàng Thái Hậu rơi vào hôn mê, hoàng thượng vẫn quỳ bên giường, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của mẹ, áp lên gò má mình mà nghẹn ngào gọi:
“Ngạch nương, nhi tử ở đây… nhi tử vẫn ở đây…”
Lời gọi tha thiết ấy lay động lòng người. Thái Hoàng Thái Hậu vốn đã mê man, lại gắng mở mắt một lần cuối, nhìn hoàng thượng thật sâu, ánh mắt chan chứa lưu luyến. Rồi bà mới buông tay, rời khỏi nhân thế.
Cả một đời, bà chịu cảnh phu quân lạnh nhạt, tuổi hai mốt đã góa bụa, không con không cái. Chỉ có hoàng thượng – đứa con chẳng chung huyết thống nhưng tận hiếu suốt năm mươi bảy năm – đã bầu bạn bên bà, khiến quãng đời trong cung lạnh lẽo vẫn vẹn chút ấm tình. Có lần bà đau răng, u sầu chẳng vui. Hoàng thượng liền đến an ủi, vừa đùa vừa thật:
“Ngạch nương đã hơn bảy mươi tuổi, chờ đến trăm tuổi e rằng răng con cháu cũng rụng hết. Trẫm từng nghe dân gian nói, lão nhân răng rụng là ban phúc cho con cháu, chúng ta đều nhờ vào phúc đức của ngạch nương cả.”
Lời ấy khiến bà bật cười, nỗi đau cũng vơi đi. Bởi vậy, ánh mắt cuối cùng bà để lại, vừa cảm kích, vừa quyến luyến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT