Dận Chỉ trong lòng cũng tự nhủ, chỉ cần bản thân biết nhẫn nhịn, không hồ đồ gây chuyện, nhật tử cứ thế an ổn trôi qua, thì vị Vương gia kia tất nhiên có thể được yên ổn dài lâu. Nghĩ thế, hắn bèn gạt đi phiền muộn trong lòng, lại cùng Vinh phi nhàn đàm, bàn chuyện muốn thỉnh phong thế tử cho trưởng tử Hoằng Thịnh.
Nghi phi dạo này tâm tình cực tốt. Hai nhi tử của nàng đều đã có tước vị, ngay cả lão Cửu ngốc tử kia cũng phong được cái Bối tử. Chuyện này vốn ngoài dự liệu của nàng, bởi trước kia nàng vẫn nghĩ bản thân rồi sẽ như Lương phi, thân nhi tử bị cách tước giam cầm, còn phải quỳ xuống tạ ơn. Không ngờ lão Cửu kia lại có thể kịp dừng chân bên bờ vực, giữ được tước vị, khiến nàng thở phào.
Chỉ có điều, lão Bát kia thật đúng là như con rết trăm chân, chết rồi cũng chẳng dễ ngã xuống. Trong tay hắn còn lung lạc bao nhiêu người, không phải tất cả đều bỏ hắn mà đi. Dẫu nay chư vị hoàng tử đã phong tước, song vẫn có kẻ thà chết không quay đầu, thậm chí âm thầm toan tính trợ hắn khởi phục. Nghi phi nghĩ vậy, trong lòng càng lo lắng, chỉ mong có thể giữ lão Cửu bên mình cho chắc.
Đức phi cũng thế, bởi được việc vui mà tâm tình sáng sủa. Mười bốn a ca nay phong Bối lặc! Hắn tính tình xưa nay quật cường, nóng nảy, làm việc thường không nghĩ hậu quả, từng nhiều lần bị Khang Hi trách phạt, mất đi thánh tâm, khiến Đức phi từng tưởng rằng con mình rồi cũng chỉ là một đầu trọc a ca, cả đời chẳng thể ngóc lên. Nào ngờ nay lại được đặt chân lên thuyền Đông Cung, còn mang về ân huệ lớn như vậy.
Bởi thế, Vĩnh Hòa cung hiếm khi tuyên tứ Phúc tấn tiến cung trò chuyện, còn cho mang theo tiểu nhi tử Hoằng Lịch. Đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã khỏe mạnh lanh lợi, nặng chừng tám cân, tuy khiến Ô Lạp Na Lạp thị khổ cực đến suýt mất mạng, nhưng đổi lại được một hài tử thông minh, hiếu thuận, ngọt ngào. Điều đáng quý hơn cả là Hoằng Lịch từ nhỏ đến nay chưa từng bệnh tật, chẳng dính lấy một tiếng ho, trở thành niềm vui, là hạt dẻ cười trong tay mẫu thân.
Có Hoằng Lịch làm cầu nối, mẹ chồng nàng dâu càng thêm hòa thuận. Đức phi nhờ đó mà cũng đối với tứ gia ôn hòa hơn, không còn hờ hững như trước, khiến tứ gia vốn chẳng dám hy vọng ở mẫu thân, nay lại được vài phần thụ sủng nhược kinh. Trong cung bởi vậy tràn đầy tiếng cười, mẫu tử đều đắc ý.
Song, bình yên chưa được bao lâu thì tin dữ truyền đến: Lương phi bệnh nặng, không qua khỏi. Khang Hi khai ân, cho Dận Tự vào cung bầu bạn cùng mẫu thân đi đoạn đường cuối. Sau lưng, Người còn nói với Dận Nhưng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT