Khi đoàn người chuẩn bị xuất phát, Cố Mẫn Duệ thân khoác giáp trụ, thân thể còn chưa kịp hồi phục đã gắng gượng theo tiễn một đoạn đường. Sau lưng ông, là con cháu trong tộc và vài đứa trẻ mồ côi nơi làng chài, lặng lẽ nối gót, dõi theo đoàn người của Trình Uyển Uẩn.
Khi thấy bọn họ sắp bước lên thuyền, Cố Mẫn Duệ bỗng hét lớn một tiếng, ném xuống quải trượng, hai tay nâng cao trường thương, quỳ xuống đất hành quân lễ.
Ấy là nghi thức tiễn chinh, cũng là lễ tạ ân, thay muôn vạn lời cảm tạ chẳng thể nói nên lời.
Con thuyền lớn xuôi dòng kênh đào hướng nam mà đi, gió lạnh cắt da thổi ào ạt. Trình Uyển Uẩn vẫn đứng trên boong, dõi mắt nhìn bóng người dần xa, cho đến khi họ đã hóa thành những chấm nhỏ mờ mịt cuối chân trời.
Chỉ có lá cờ đỏ tung bay giữa nền trời tuyết trắng, mãi mãi in sâu trong tâm khảm nàng, chẳng bao giờ phai nhạt.
Nửa tháng trước, tại Càn Thanh cung.
Trên mái điện lợp ngói lưu ly vàng rực, tuyết đã đọng dày một tầng trắng xóa. Thái giám ngày nào cũng cặm cụi quét dọn, song vừa quét xong lại phủ kín. Ngoài sân, hạc đồng bị tuyết phủ, biến thành hạc trắng, bóng người hầu hạ dập dìu trên nền đá cẩm thạch, lúc nào cũng bận rộn gạt đi lớp tuyết lạnh giá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT