Dận Nhưng trầm ngâm giây lát, lại chọn riêng một phần quả hồng chín vừa, định gửi về kinh cho Hoàng thái hậu. Quả phải thanh tươi, còn sống đôi chút, đến kinh thì vừa kịp chín đỏ, không hư dập giữa đường.
Trình Uyển Uẩn ngồi bên cạnh, cũng giúp chọn. Vượng Tài leo lên cây hái, thỉnh thoảng có quả hồng mang dấu răng chó mà vẫn còn nguyên vẹn. Nàng thấy thế thì bật cười:
“Nhị gia xem, Vượng Tài cũng biết giữ gìn, cắn mà chẳng làm hỏng quả, hái xuống còn cẩn thận lắm!”
Dận Nhưng ghé mắt nhìn, quả hồng mềm nhũn mà vẫn nguyên vẹn, không khỏi bật cười:
“May mà lần này không mang Mễ Mễ đi, bằng không mấy quả trên cây sớm bị nó cào nát.”
Trình Uyển Uẩn cười tiếp:
“Mễ Mễ nghịch ngợm thế thôi, nhưng từ trước đến nay chưa từng rời Dục Khánh cung. Lần trước nó còn đánh nhau với mèo hoang, dữ tợn đến nỗi cào rách cả mặt mèo, máu văng tung tóe. Nó coi Dục Khánh cung như lãnh địa riêng vậy! Lần này chúng ta ra ngoài, nó nhất quyết không chịu đi, vốn ngồi trên lưng Vượng Tài, vừa đến cửa cung liền nhảy xuống quay về, còn đứng xa xa trông theo. Ngạch Lâm Châu ngoái đầu lại dặn: ‘Mễ Mễ, phải ngoan ngoãn trông nhà, đừng ăn cá của ngạch nương nhé!’ Nó còn kêu một tiếng, hệt như nghe hiểu thật.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT