Trình Uyển Uẩn khẽ xoa chân, trong lòng thầm nhủ: “Đừng hỏi, hỏi chính là chính mình véo mà thôi.”
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng thì thầm. Chẳng bao lâu, Thanh Hạnh bước vào với vẻ mặt nghi hoặc:
“Chủ tử, Thái Tử gia sai người mang đến một lọ cao tiêu sưng, nói để ngài dùng.”
Trình Uyển Uẩn đón lấy chiếc bình sứ nhỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt trơn bóng, ánh mắt nhu hòa dừng lại nơi ấy, khẽ nói:
“Đa tạ Thái Tử gia.”
Từ khi Thái tử phi vào cửa, Thái Tử gia hầu như không còn lưu lại hậu viện, chỉ đến nhìn qua hai đứa nhỏ, rồi ghé trò chuyện cùng nàng.
Nàng hiểu, chàng vốn không nên đến, tân phi vừa mới nhập phủ, nếu thường xuyên lui tới nơi này, tất khó tránh điều tiếng. Nhưng Dận Nhưng vẫn cứ đến. Có khi chàng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ khép cửa, ôm chặt lấy nàng. Đôi bàn tay gân guốc mơn man lưng nàng, như lời an ủi vô thanh: “Đừng sợ, ta chưa từng quên nàng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT