Chẳng bao lâu sau, tiếng bản tử ngoài sân cũng im bặt. Các quản sự đều cúi rạp đầu, mắt dán xuống đất, không ai dám thở mạnh. Chỉ nghe tiếng bước chân nhẹ vang lên, Họa Kích cùng Liên Nỗ trở vào. Xiêm y các nàng còn in vết máu đỏ thẫm, từng dấu giày như in hằn sinh tử. Song thần sắc vẫn thản nhiên, giọng đều đều:
“Hồi Thái Tử gia, Thái tử phi phân phó đánh bốn mươi trượng, người kia còn thoi thóp một hơi.”
Dận Nhưng gật đầu:
“Vậy cho dùng canh bổ, thuốc tốt mà dưỡng.”
Thạch thị liền chuyển giọng, nhoẻn cười như gió xuân:
“Chớ để mọi người kinh hãi. Ai, đều là do ta, không quen quanh co rào đón, nên lời gì cũng muốn nói rõ ràng để các vị khỏi phải đoán tới đoán lui. Thế này đi, lát nữa thiện phòng mang cơm, bản phi sẽ thêm vài món, mời ba vị cách cách cùng hai vị trắc phúc tấn cùng ngồi. Ăn bữa cơm, trò chuyện đôi lời, há chẳng vui vẻ ư? Thái Tử gia, ngài thấy có được chăng?”
Dận Nhưng nhìn Thái tử phi bằng ánh mắt mới lạ, hồi lâu sau mới khẽ gật:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT