Trời vừa hửng sáng, Trình Chiếu đã bước vào Đại Lý Tự. Kỳ thực, thân làm một tiểu chủ bộ nơi đây, công việc hắn đảm trách không có bao nhiêu nặng nề, phần nhiều chỉ là chép công văn, chỉnh lý hồ sơ vụ án, việc nhỏ không khó, khó ở chỗ là những gì Khương đại nhân phân phó.
Khương đại nhân giao cho hắn một việc rắc rối: đem toàn bộ hồ sơ án treo mười năm trước của Đại Lý Tự phân loại, chỉnh lý lại. Những hồ sơ ấy sớm đã bị phong ấn, muốn xem phải xin chỉ thị từ cấp trên. Cấp trên nghe nói việc này là thượng thư lệnh đích thân dặn dò, không dám khước từ, nhưng lại ngầm muốn đoạt công, khiến hắn bị làm khó một phen.
Trình Chiếu nhíu mày, nghĩ bụng: chốn quan trường lâu năm, ai ai cũng là cáo già, bản thân còn phải học nhiều. Khương đại nhân chính là một tấm gương học tập không tồi, chiêu mượn đao giết người kia, quả thật vận dụng đến xuất thần nhập hóa.
Hắn vội vàng cả buổi sáng, rốt cuộc cũng đem hồ sơ năm xưa từ trong kho chuyển ra ngoài. Trình Chiếu không có thói quen nghỉ trưa, dùng cơm xong liền lấy ra một xấp giấy, bên trên là những dòng chữ nhỏ như hoa trâm, trông vô cùng tú lệ, khả ái.
Hắn khẽ đọc Phật kệ:
“Bất ưng trụ sắc sinh tâm, bất ưng trụ thanh hương vị xúc pháp sinh tâm, ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm...”
Giọng hắn trầm thấp mà ôn hòa, ánh mắt cũng dịu đi đôi phần. Hắn không khỏi nghĩ: A Ninh đọc đến những đoạn này, liệu có thấy quá mức thâm ảo khó hiểu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play