Cuối cùng Khương Họa chỉ mang theo một trản hoa đăng kiểu dáng đơn giản, thong thả dạo hết phiên chợ đèn hoa. Khi dạo xong, Khương Diệu cùng Trình Uyển Nhu mỗi người cầm theo một trản hoa đăng, rủ nhau ra bờ sông thả đèn. Khương Họa lại không nỡ buông trản đèn trong tay, chỉ đứng bên cạnh nhìn hai người cẩn thận đặt đèn trôi theo dòng nước.
Bên bờ sông, người thả đèn đông đảo. Không bao lâu sau, phía hoàng thành bừng lên một trận pháo hoa, ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi cả bầu trời đêm. Khương Họa ngẩng đầu nhìn, trời đêm đen kịt bị ánh pháo hoa chiếu sáng rực rỡ, từng đốm sáng tựa sao sa, tản ra khắp nơi. Trên trời có pháo hoa chói mắt; dưới chân là từng trản đèn lấp lánh trôi đi, tựa như ngân hà chậm rãi chảy về phương xa.
“A Ninh, ngươi không định thả đèn hoa đăng sao?” Khương Diệu hỏi.
Khương Họa khẽ lắc đầu:
“Không được, trản đèn này làm quá đơn sơ, không có bệ dưới, sợ chỉ dính chút nước là chìm luôn xuống đáy sông.”
Từ đó có thể thấy, Trình Chiếu quả là nghèo khó đến mức nào. Tới tùy tùng cũng phải mang đèn ra phố bán, mà đèn bán ra lại là loại đơn sơ như thế!
Đợi đến khi Trình Uyển Nhu cùng Khương Diệu thả đèn xong, Khương Họa đưa tay chỉ sang bờ đối diện. Dưới một cành liễu, có hai bóng người thân mật kề sát, nam tử cầm trong tay một chiếc quạt xếp bằng ngọc cốt, đặc biệt dễ nhận.
Hai người ấy quả thực âm hồn bất tán. Khương Diệu cắn răng, trong lòng liền đem lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn diễn lại một lượt, quyết ý khi hồi phủ sẽ dứt khoát làm khó dễ, nhất định khiến mẫu thân cắt đứt ý niệm kết thân với Dương gia.
Lúc này bên kia, hai người nọ vừa lúc tách ra. Khương Như mặt mày ẩn ý cười, thẹn thùng khó giấu; còn Dương Hạc Tri khóe môi cong cong, sau đó cùng Khương Như quay người, hướng về phía bờ bên này. Một thoáng, năm ánh mắt giữa hai bờ sông lặng lẽ giao nhau.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT