Trình Chiếu đột nhiên ngừng bước. Người xưa nay chỉ một lòng hướng lên mà tiến, trong đầu chưa từng có ý niệm do dự, ấy thế lần này lại thoáng ngẩn ra, rồi lập tức nghĩ đến khẩu khí của vị cô nương vừa mắng chửi, giọng nói ấy chứa đựng tức giận lẫn chán ghét, nhưng trong chán ghét lại xen lẫn vài phần tủi thân?
Đang lúc xe ngựa định quay đầu, hắn bước sang bên né tránh, nào ngờ xa phu vẫn kịp thấy hắn. Xe ngựa vừa xoay liền dừng lại, xa phu thấp giọng hướng vào trong xe bẩm:
“Cô nương, Trình lang quân đang đứng ven đường.”
Khương Họa sửng sốt, bệnh đã khám xong nhanh như vậy? Cuối cùng nàng không kìm được lòng hiếu kỳ, vén mành lên, chạm phải ánh mắt thiếu niên đang đứng bên đường.
Trong mắt thiếu niên vẫn còn một tia nghi hoặc chưa kịp che giấu, dường như đang suy nghĩ điều gì chưa thông. Thấy nàng vén mành, hắn theo bản năng gật đầu, lại mím môi khẽ cười, tuy có chút cứng nhắc nhưng vẫn cố gắng biểu lộ thân thiện.
Khương Họa cũng cong môi. Nỗi buồn bực vì gặp Dương Hạc Tri dường như tiêu tan không ít. Nàng nghĩ tới thiếu niên này về sau sẽ khắc ghi bóng dáng nàng suốt nhiều năm, điều lạ là nàng không còn cảm thấy phản cảm như thuở đầu, chỉ mong hắn sớm hiểu được điều ấy, đừng để tâm mình trói buộc mãi ở một cành cây không thể nở hoa.
Thiếu niên tuấn tú nhường này, nếu cả đời chỉ nhớ mãi một cô nương yểu mệnh, chẳng phải đáng tiếc quá mức?
Nàng buông tay vén rộng mành xe, ghé vào bệ cửa, vẫy tay gọi hắn:
“Ngươi không khỏe chỗ nào vậy?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT