Ngay sau đó, Khương Họa liền có chút ngượng ngùng, bởi lẽ khi ấy thân thể nàng khó chịu, tưởng rằng đang ở trong mộng, nên níu lấy tay áo hắn rồi khóc, sau cùng còn lấy tay áo hắn lau nước mắt.
“Lúc ấy ta bệnh hồ đồ, không phải cố ý làm dơ tay áo chàng đâu.”
Trình Chiếu cũng nhớ lại tình cảnh mấy ngày trước. Khi đó tiểu cô nương đang phát sốt, khuôn mặt đỏ rực vùi trong chăn, trông đáng thương lại khiến người sinh lòng xót xa. Hắn theo sau Khương phu nhân vào phòng, mắt không dám nhìn lung tung, nhưng vẫn nhịn không được lén liếc nàng một cái.
Không rõ vì sao, hắn lại thay thế vị trí Khương phu nhân, ngồi trên ghế ở đầu giường. Tiểu cô nương hé mắt, ánh nhìn mênh mang sương mù, dường như đến cả hắn là ai cũng không phân rõ.
Có lẽ do trên thân hắn có khí tức đặc biệt, lúc hắn đứng dậy định rời đi, nàng lại từ trong ổ chăn đưa tay ra, níu lấy tay áo hắn không buông. Hắn chỉ khẽ rút tay áo, nàng đã òa khóc.
Nàng khóc rất nhỏ, từng tiếng khẽ khàng nức nở, khiến lòng hắn mềm nhũn như nước. Hắn cuống quýt nhét tay áo lại vào tay nàng, thế mà nàng vẫn khóc không dứt, khóc đến thở dốc.
Sợ nàng khóc đỏ cả mắt, hắn đành nhẹ giọng dỗ dành, nhưng lời an ủi cũng chỉ quanh đi quẩn lại đôi câu: “Nàng đừng khóc”, “Nàng thấy khó chịu chỗ nào”. Cuối cùng lại khiến chính hắn cũng thấy chua xót trong lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play