Văn Tín Hầu phủ muốn tổ chức một hồi yến tiệc ngắm hoa, chỉ những người nhận được thiệp mời mới có thể đến dự. Thẩm gia cũng nhận được thiệp mời, đây là lần đầu tiên Thẩm Hoa Tranh tham gia loại yến hội lớn như vậy kể từ khi tâm trí nàng hồi phục, Chu thị đối với việc này rất đỗi coi trọng.

Nàng sớm đã chuẩn bị sẵn xiêm y Thẩm Hoa Tranh sẽ mặc vào ngày dự tiệc, lại sai nha hoàn trước khi ra cửa phải trang điểm chải chuốt thật kỹ lưỡng cho Thẩm Hoa Tranh. Thanh Chi và Thanh Đường tâm linh thủ xảo, chỉ trong chốc lát, một búi tóc song bình xinh đẹp đã được chải xong.

Tiểu nha hoàn giấu đi vẻ kinh diễm trong mắt, đem gương trình đến trước mặt Thẩm Hoa Tranh. “Cô nương, người xem xem.”

Thẩm Hoa Tranh nhìn mình trong gương, vừa lòng mỉm cười. “Ừm, khá tốt.” Nói đến cũng kỳ lạ, nàng và nguyên chủ không chỉ tên giống nhau, ngay cả dung mạo cũng có năm sáu phần tương tự. Trong khoảng thời gian này nàng ăn ngon ngủ ngon, bốn năm phần tương tự ấy lại thêm một hai phần nữa.

Thẩm Hoa Tranh mang theo bọn nha hoàn đến nhà chính lúc Chu thị cùng Thẩm Khác Đình và những người khác đã ở đó chờ. Khi nàng xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng.

Thẩm Hoa Tranh ngũ quan tinh xảo, da thịt lại càng trắng nõn không tì vết, trên mặt chỉ cần thoa chút phấn mỏng là đã rạng rỡ không ít. Nàng hôm nay mặc một thân áo váy tề ngực màu đào hồng nhạt, búi tóc song bình cài hoa lụa màu tím nhạt càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

Ánh nắng từ khung cửa sổ điêu khắc đổ xuống, chiếu vào người Thẩm Hoa Tranh, những viên trân châu cực lớn tròn vành trên tóc nàng càng trở nên trong suốt sáng trong, rực rỡ lấp lánh, cả người nàng cũng tựa như minh châu, phảng phất như được phủ một tầng vầng sáng.

Chu thị cười tủm tỉm kéo tay Thẩm Hoa Tranh: “Con gái nương Tranh Nhi cũng thật đẹp.” Nàng cái bảo bối nữ nhi này một thời gian trước bệnh nặng một trận, cả người gầy đi một vòng. Mấy ngày nay coi như đã dưỡng lại được ít nhiều, khí sắc cũng tốt lên không ít. Hiện giờ lại thoáng trang điểm một phen, nhìn càng thêm đáng yêu, như tiểu tiên nữ bên cạnh Vương Mẫu vậy.

Lý ma ma ở một bên cười nói: “Cô nương lớn lên giống phu nhân, tự nhiên đẹp rồi.” Xung quanh bọn nha hoàn cũng đều lộ vẻ chung vinh dự, trước kia phu nhân nhà họ dung mạo ở kinh thành là có tiếng đấy. Lão gia lúc trẻ cũng là người người đều biết chi lan ngọc thụ, hắn cùng phu nhân bất kể là gia thế bối cảnh hay dung mạo, đều là trời sinh một đôi, duyên trời tác hợp. Dung mạo cô nương nhà họ càng kế thừa ưu điểm của lão gia và phu nhân, hiện tại còn chưa cập kê đã là bộ dáng này, ngày sau còn không biết sẽ mỹ đến trình độ nào đâu.

Đại Lương nam nữ đại phòng không tính khắc nghiệt, giống loại yến tiệc ngắm hoa này là có thể nam nữ đồng du cùng nhau thưởng thức. Nhưng thông thường khi khai yến, tân khách nam và nữ quyến vẫn phân tịch. Yến hội của Văn Tín Hầu phủ lại có chút không giống người thường, ngay cả phu nhân cùng các cô nương cũng không ngồi khác bàn.

Đại nha hoàn dẫn đường cho Thẩm Hoa Tranh thấy nàng sinh đến mỹ mạo đáng yêu, nhịn không được nhẹ giọng giải thích: “Trưởng công chúa không muốn gò bó các cô nương, cho nên ở Thu Lê Uyển cũng thiết bàn tiệc.”

Thẩm Hoa Tranh ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Để Thẩm Hoa Tranh về sau dễ bề giao thiệp với người trong kinh, Chu thị trong khoảng thời gian này đã cẩn thận chải chuốt lại các mối quan hệ giữa những danh gia vọng tộc chốn kinh thành cho nàng.

Văn Tín Hầu là trưởng tử của Di An Trưởng công chúa, bởi vậy, yến tiệc ngắm hoa hôm nay tại Văn Tín Hầu phủ, kỳ thực là do chính Trưởng công chúa Di An đích thân thiết đãi

Tại Thu Lê Uyển, một nhóm các tiểu thư khuê các đang trò chuyện rôm rả.

“Nghe nói hôm nay Thẩm Tứ cũng tới.”

“Cái tiểu ngốc tử đó ư? Nàng ta nào có khi nào tham gia những yến tiệc thế này đâu?”

“Người ta giờ đã chẳng còn là tiểu ngốc tử nữa rồi. Nghe đồn, lần trước sau khi rơi xuống nước, Thẩm Tứ về nhà ốm nặng một trận. Sau đó liền khôi phục tâm trí, chẳng khác gì người thường.”

“Thiếp nói, Thẩm Tứ chính là mệnh tốt, sinh ra đã là hòn ngọc quý được Thẩm gia cùng Chu gia nâng niu. Lần trước vô ý rơi xuống nước, lại mượn cớ đó mà nhận ra vị hôn phu, còn khôi phục tâm trí nữa chứ.”

“Hôn ước giữa Thẩm gia và Diệp gia giờ đã được giải trừ rồi, phải nói là vị hôn phu cũ mới phải.”

Lời này vừa thốt ra, hầu như tất cả mọi người có ý vô tình đều hướng mắt về phía một trong những người trong cuộc – Vương Mộ Tuyết.

Chuyện khi ấy gây chấn động lớn, những diễn biến tiếp theo càng thêm khó lường.


Danh tiếng của Diệp Lệnh Hoài chỉ sau một đêm liền đổi khác, hình tượng quân tử phong nhã ngày xưa tan biến không còn dấu vết, ngay cả Diệp gia cũng bị thanh danh hoen ố.

Dù sao, Diệp Lệnh Hoài thân là vị hôn phu của Thẩm Hoa Tranh lúc bấy giờ, lại ở thời khắc vị hôn thê cùng Vương Mộ Tuyết đồng thời rơi xuống nước mà hắn lại lựa chọn cứu Vương Mộ Tuyết.

Thẩm Hoa Tranh sau khi trở về ốm nặng một trận, nghe nói sốt cao suốt hai ngày, có mấy vị đại phu đến khám đều nói bó tay.

Sau này, vẫn là Thẩm Thượng Thư thỉnh được Viện trưởng Lâm Thái Y từ Thái Y Viện đến chẩn trị cho Thẩm Hoa Tranh, lúc này mới khó khăn lắm giữ được mạng sống của nàng.

Tin tức vừa truyền ra, các loại suy đoán, các loại lời đồn đều xuất hiện.

Có kẻ nói, Diệp Lệnh Hoài ngay từ đầu có lẽ là nhận sai người. Sau này phát hiện cứu nhầm người, định quay lại cứu Thẩm Hoa Tranh thì đã bị Thẩm Khác Đình nhanh chân hơn.

Có kẻ suy đoán, người Diệp Lệnh Hoài thực sự yêu thích là Vương Mộ Tuyết, hắn có thể đã sớm muốn từ hôn, chỉ là không có cơ hội may mắn.

Bởi vậy, khi Vương Mộ Tuyết cùng Thẩm Hoa Tranh cùng rơi xuống nước, hắn đã lựa chọn thuận theo tiếng lòng mình, bơi về phía Vương Mộ Tuyết.

Lại có kẻ nói chính mình đã thấy nhiều lần Diệp Lệnh Hoài cùng Vương Mộ Tuyết đưa mắt đưa tình, nói không chừng hai người đã sớm có ý với nhau, chỉ là ngại mối hôn sự giữa Diệp Thẩm hai nhà nên không dám công khai mà thôi.

Thậm chí có kẻ còn cho rằng chuyện Thẩm Hoa Tranh trượt chân rơi xuống nước nói không chừng cũng không thoát khỏi liên quan đến Diệp Lệnh Hoài và Vương Mộ Tuyết, những diễn biến tiếp theo hẳn cũng là hai người bọn họ tự biên tự diễn.


Không đợi Diệp gia cùng Vương gia kịp phản ứng, những lời ong tiếng ve đã rợp trời lấp đất quét đến, đủ mọi tin đồn khó nghe.

Vì cứu vãn mối quan hệ giữa hai nhà, Diệp lão gia tử đích thân xuất mã, sai người khiêng Diệp Lệnh Hoài bị đánh đến thân thể bầm dập lên Thẩm gia thỉnh tội.

Dù vậy, hôn sự của hai nhà cuối cùng vẫn thất bại, ngay cả tình giao hảo mấy đời tích lũy của Thẩm Diệp hai nhà cũng không giữ được.

So với hai người trong cuộc kia, đại đa số mọi người vẫn nghiêng về phía Thẩm Hoa Tranh hơn, rốt cuộc nàng mới là người chịu thiệt thòi thực sự.

Vừa rơi xuống nước, lại bệnh nặng, cuối cùng ngay cả vị hôn phu cũng chẳng còn.

Cũng giống như Diệp Lệnh Hoài, danh tiếng của Vương Mộ Tuyết trong kinh thành cũng lao dốc không phanh.

Mặc kệ hành động rơi xuống nước của Vương Mộ Tuyết lúc trước rốt cuộc là hữu ý hay vô tình, việc Diệp Thẩm hai nhà giải trừ hôn ước đều có liên quan nhất định đến nàng.

Sau khi Diệp Thẩm hai nhà giải trừ hôn ước, mọi người đều cho rằng Diệp gia sẽ lập tức cầu hôn Vương Mộ Tuyết cho Diệp Lệnh Hoài.

Ai ngờ Diệp gia lại im lìm không có chút động tĩnh nào, mãi cho đến khi tin tức Vương Mộ Tuyết cắt cổ tay tự sát truyền ra, Diệp gia mới sai người đến cửa cầu thân.

Tuy rằng hôn sự của Diệp Lệnh Hoài cùng Vương Mộ Tuyết đã được định, nhưng nhìn thái độ qua loa kia của Diệp gia, mọi người xôn xao đồn đoán rằng cuộc sống của Vương Mộ Tuyết sau khi gả vào Diệp gia sẽ chẳng mấy dễ chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play