Chương 7: Đến ngắm hoa chứ không phải thưởng bạch liên

Nhìn những ánh mắt hoặc khinh miệt, hoặc châm biếm, hoặc vui sướng khi người gặp họa xung quanh, Vương Mộ Tuyết nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, đôi môi trắng bệch, trong lòng đã ấm ức lại khó chịu.

Ngày ấy Thẩm Hoa Tranh rơi xuống nước chỉ là ngoài ý muốn, mắt thấy Diệp Lệnh Hoài sắp xuống nước cứu nàng, Vương Mộ Tuyết nhất thời tình thế cấp bách, chỉ có thể cũng giả vờ trượt chân ngã vào trong nước.

Nàng cùng Diệp Lệnh Hoài tâm đầu ý hợp, rõ ràng so với Thẩm Hoa Tranh tâm trí chỉ mới năm tuổi kia, hai người họ mới là một đôi trời sinh.

Hơn nữa, Diệp Lệnh Hoài cũng đã nói rõ rằng hắn căn bản không thích Thẩm Hoa Tranh, còn trịnh trọng hứa hẹn sẽ nghĩ cách giải trừ đoạn hôn ước kia.

Nếu lúc ấy để Diệp Lệnh Hoài cứu Thẩm Hoa Tranh lên bờ, hôn ước giữa họ liền không bao giờ có thể giải trừ được nữa.

Hành động ngày đó, chỉ thuần túy là xuất phát từ bất đắc dĩ.

Phàm là có lựa chọn khác, Vương Mộ Tuyết đều sẽ không làm như vậy.

Điều khiến nàng không ngờ tới chính là, Diệp Lệnh Hoài đã trước mắt bao người đem nàng từ trong nước cứu lên. Nhưng sau khi cùng Thẩm gia từ hôn, Diệp gia lại chậm chạp không có ý đến cửa cầu hôn.

Bên ngoài lời đồn đại càng truyền càng khó nghe, danh tiếng tốt đẹp mà Vương Mộ Tuyết đã giữ gìn nhiều năm bị hủy hoại chỉ trong một sớm, Diệp gia cùng Vương gia ở trong quan trường đều chịu những đả kích khác nhau.

Vương Mộ Tuyết biết mình nếu không làm gì đó, rất nhanh liền sẽ trở thành trò cười, bị người phỉ nhổ.

Biết được trong nhà có ý định đưa nàng đến trong miếu sau, nàng màn đêm buông xuống liền cắt cổ tay.

Tuy rằng cuối cùng vẫn được như ý nguyện, cùng Diệp Lệnh Hoài định ra hôn ước.

Nhưng vẻ không cam tâm của Diệp gia, nhìn như bị cưỡng ép kết thân, khiến người nhà Vương gia vô cùng tức giận.

Vương Mộ Tuyết bởi vậy bị các tỷ muội trong nhà vô số lần coi thường cùng châm chọc, thậm chí ngay cả tổ mẫu cũng bắt đầu không vừa mắt nàng, khiến nàng phải ở trong viện của mình, không có việc gì thì không được ra ngoài.

Nếu không phải tình huống đặc biệt, Vương Mộ Tuyết có lẽ hiện tại vẫn còn bị giam trong viện.


Ngay từ khi phát hiện thần sắc Vương Mộ Tuyết không đúng, liền có vị quý nữ khéo léo đem đề tài dẫn sang nơi khác, nói về những nhã sự văn chương sắp tới.

Nhưng Vương Mộ Tuyết ngồi trong bữa tiệc, vẫn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Nghĩ đến mục đích chuyến này, nàng cắn cắn môi, quay đầu đi không để ý những ánh mắt mờ ám kia nữa.

Thẩm Hoa Tranh bước vào, mọi người tức khắc cảm thấy trong phòng dường như lập tức sáng bừng lên không ít, những quý nữ vừa rồi còn róc rách trò chuyện đều đồng loạt mở to mắt, một câu cũng không nói nên lời.

Dung nhan diễm lệ, tóc đen như mun, da trắng như tuyết.

Thẩm Tứ thế nhưng lại xinh đẹp đến vậy sao?

Những người có mặt đều tỉ mỉ hồi tưởng một chút, phát hiện Thẩm Hoa Tranh trước kia giống như cũng là dung mạo ấy, chẳng qua hiện tại mặt mày nở nang chút, là vẻ kiều diễm của một thiếu nữ mới lớn.

Vương Mộ Tuyết nhìn khuôn mặt kiều mị của Thẩm Hoa Tranh, bỗng nhiên nghĩ tới dáng vẻ của Thẩm Hoa Tranh sau khi rơi xuống nước được cứu lên —— khuôn mặt nhỏ bé phiếm xanh tím, phảng phất ngay sau đó liền không còn hơi thở.

Nàng rũ mắt xuống, giấu đi trong mắt sự ghen ghét cùng không cam lòng.

Vì cớ gì có người phảng phất sinh ra đã là đứa con cưng được trời cao ưu ái, cái gì cũng dễ dàng đạt được. Có người lại phải hao hết tâm lực, mới khó khăn lắm với tới điều mình muốn.

Ngồi ở vị trí trung tâm từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, Nhạc Giai quận chúa ánh mắt sáng lên, chỉ vào chỗ trống bên người nói với Thẩm Hoa Tranh: “Lập tức liền phải dọn tiệc, Thẩm cô nương, ngươi đến chỗ bản quận chúa đây đi.”

Các quý nữ đều có chút kinh ngạc, Nhạc Giai quận chúa là cháu gái được Di An Trưởng công chúa sủng ái nhất, buổi tiệc ngắm hoa hôm nay chính là lấy nàng làm chủ trì.

Chỉ là Nhạc Giai quận chúa tính tình lạnh nhạt, bình thường không mấy thích giao thiệp, rất ít khi thấy nàng đối xử với người khác nhiệt tình như vậy.

Thẩm Tứ này rốt cuộc là khi nào đã lọt vào mắt xanh của Nhạc Giai quận chúa?

Thẩm Hoa Tranh thì chẳng nghĩ nhiều, nàng biết điều mà đồng ý, đi qua ngồi xuống cạnh Nhạc Giai quận chúa.


Sau khi dọn tiệc, bàn tiệc lại bắt đầu rộn ràng lên.

Ăn uống linh đình, nâng chén cạn vui.

Trong bữa tiệc, các quý nữ đều cười tìm đề tài cùng Thẩm Hoa Tranh nói chuyện. Các nàng trên mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng lại âm thầm kinh ngạc than thán rằng lời đồn quả thực không giả, tiểu ngốc tử của Thẩm gia thật sự đã khôi phục tâm trí.

Yến tiệc ngắm hoa vốn dĩ lấy cớ ngắm hoa, mời các thiếu niên tài tuấn cùng các quý nữ vừa độ tuổi cùng nhau gặp gỡ. Nhằm mục đích cho đại gia quây quần một chỗ, cũng tiện cho các gia đình tìm hiểu nhau.

Đây là một buổi tụ họp xem mắt quy mô lớn, trọng điểm cũng không phải là bản thân yến hội.

Các quý nữ bên ngoài cần giữ gìn hình tượng, trong yến hội thông thường đều chỉ ăn một chút làm bộ, sẽ không ăn nhiều.

Không bao lâu, bàn tiệc liền rút đi.

Thẩm Hoa Tranh lễ phép từ chối lời mời cùng du ngoạn ngắm hoa của các quý nữ khác, tìm một nơi cảnh trí cũng không tệ lắm… lấy ra cơm nắm đã sớm chuẩn bị sẵn.

Vừa rồi nàng không ăn được bao nhiêu đồ vật trên bàn tiệc, hiện tại đã bắt đầu thấy đói bụng.

Thẩm Hoa Tranh không phải vì bận tâm hình tượng mới không ăn, đơn thuần là cảm thấy không thể ăn.

Nàng mới vừa đem cơm nắm lấy ra cắn một miếng, một giọng nói lạc lõng liền vang lên.

“Thẩm muội muội, có thể hạ cố nói chuyện một chút không?”

Thẩm Hoa Tranh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Vương Mộ Tuyết xuất hiện trước mặt mình.


Thẩm gia coi nguyên chủ như trân bảo, một chút ấm ức cũng không chịu để nàng chịu.

Sau khi sự tình phát sinh, Thẩm Chiêu Niên liền sai người điều tra chân tướng việc rơi xuống nước cùng với mối quan hệ giữa Diệp Lệnh Hoài và Vương Mộ Tuyết.

Tra xét kỹ lưỡng, phát hiện con gái nhà mình rơi xuống nước xác thực là một ngoài ý muốn, không có dấu vết can thiệp của con người.

Nhưng Diệp Lệnh Hoài ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã bỏ Thẩm Hoa Tranh mà chọn Vương Mộ Tuyết, cùng mối quan hệ mờ ám với Vương Mộ Tuyết cũng là sự thật không thể chối cãi.

Cho nên bất chấp tình nghĩa giữa hai nhà, Thẩm gia cũng quyết tâm hủy bỏ hôn sự này.

Diệp Lệnh Hoài cùng Vương Mộ Tuyết hai người tâm đầu ý hợp, hiện giờ Diệp Vương hai nhà đã định ra hôn sự, bọn họ cũng coi như là được toại nguyện.

Nhưng nói đến cùng, nguồn gốc của hôn sự này chung quy không mấy trong sạch.

Trong hoàn cảnh bình thường, Vương Mộ Tuyết không nên tự mình tiến đến trước mặt nàng mới phải.

Thẩm Hoa Tranh nuốt xuống miếng cơm nắm trong miệng, thong thả ung dung lấy khăn lau miệng, chờ Vương Mộ Tuyết mở lời.

Thấy Thẩm Hoa Tranh không nói gì, Vương Mộ Tuyết hai mắt ngấn lệ, “Thẩm muội muội, chuyện lúc trước đều là ngoài ý muốn, sau này biến thành như vậy cũng thực sự là bất đắc dĩ. Mong rằng muội muội có thể bỏ qua hiềm khích cũ, không cần tiếp tục giận hờn ta và Diệp lang.”

Nàng ngũ quan tú lệ, khí chất thuộc về kiểu dịu dàng yếu đuối. Hiện giờ dáng vẻ hai mắt đẫm lệ mông lung này, thoạt nhìn quả thực nhu nhược đáng thương.

Thẩm Hoa Tranh khẽ nhíu mày, cái gì mà không so đo hiềm khích cũ, không cần sinh khí với bọn họ?

Nói đến cứ như nàng đã làm gì Vương Mộ Tuyết cùng Diệp Lệnh Hoài vậy.

Hôm nay rốt cuộc là tới ngắm hoa hay là thưởng thức bạch liên?

“Vương cô nương có phải đã hiểu lầm điều gì? Diệp công tử cùng Vương cô nương có liên quan gì đến ta mà ta phải giận hờn các người?”

Vương Mộ Tuyết sững sờ, không ngờ Thẩm Hoa Tranh lại nói ra lời như vậy.

“Ta…” Nàng đang định nói gì đó, thì đã bị Thẩm Hoa Tranh cắt ngang:

“Hơn nữa, Thẩm gia chúng ta chỉ có một nữ nhi là ta. Vương cô nương tốt nhất đừng gọi bậy, kẻo người khác nghe được lại hiểu lầm.”

Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Hoa Tranh, Vương Mộ Tuyết thầm cắn chặt răng, suýt nữa bóp nát chiếc khăn lụa trong tay.

Sau khi tổ phụ qua đời, Vương gia trở thành cái vỏ rỗng. Hiện giờ chỉ có phụ thân còn đang làm quan trong triều, con cháu đông đúc nhưng chẳng có ai có tiền đồ, nhìn là biết sắp sa sút.

Có thể kết thân với Diệp gia đã là trèo cao, so với Thẩm gia lại càng không thể sánh bằng.

Thẩm Hoa Tranh rõ ràng đang châm chọc nàng không xứng được xưng tỷ muội với đích nữ tôn quý của Thẩm gia.

Vương Mộ Tuyết sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng lã chã chực khóc. “Nếu Thẩm cô nương đã không tức giận, vậy xin Thẩm gia giơ cao đánh khẽ, đừng nhằm vào Vương gia cùng Diệp gia nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play