Vưu Khả Ý có một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trải chăn bông màu xanh da trời mềm mại, ánh nắng của sáng sớm bảy tám giờ sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu lên mặt mang cảm giác ấm áp rất dễ chịu. Có một người đàn ông từ ngoài đi vào, áo thun xám ôm sát cơ thể cao gầy của anh, còn anh đang bưng chén cháo, mím môi, ánh mắt nhìn cô thật dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Vưu Khả Ý, mặt trời đã chiếu tới mông rồi.”
Đó là một giấc mơ rất xinh đẹp, vì đó là giấc mơ về cuộc sống cùng người đàn ông Vưu Khả Ý yêu mà cô hằng mong mỏi.
Cô thầm mong giấc mơ này có thể kéo dài lâu thêm một chút nữa, đến khi cuối cùng cơn buồn ngủ từ từ trôi qua, cô mới giật mình sực tỉnh, đây không phải là giấc mơ.
Hôm đó, cô đã gạt hộ tá để chạy tới nhà Nghiêm Khuynh, bất kể mọi thứ nói muốn đi theo anh. Nghiêm Khuynh không nói một câu, chỉ từ từ mở cửa, giữ cô lại.
Anh đang mâu thuẫn, anh đang do dự.
Từ tận đáy lòng, khi nhìn thấy Vưu Khả Ý liều lĩnh muốn đi theo mình, trong lòng anh vui hơn bất kì ai hết. Thế nhưng nếu nhìn nhận từ sự thật, đến bây giờ anh vẫn chỉ là một gã côn đồ không có tương lai, có tư cách gì, có năng lực gì để che chở cho cô, chịu trách nhiệm với tương lai của cô chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play