Liên tiếp suốt mười ngày liền, Vưu Khả Ý không về chung cư một lần, cũng chẳng liên lạc với người nhà.
Cô chưa từng cảm thấy thoải mái tự do như bây giờ, không có di động, sống ở thành Bắc xa lạ, dù ở trong căn phố cũ kĩ chật hẹp này, cho dù sáng sớm mỗi ngày đều bị tiếng rao của người bán hàng rong tiếng nói chuyện hay xào rau từ bên ngoài truyền tới qua bức tường chẳng thể cách âm đánh thức, Vưu Khả Ý vẫn mê mải hưởng thụ tất thảy.
Ở đây không ai quen cô cả.
Cô và Nghiêm Khuynh như vừa thoát ra khỏi vũ trụ, cho dù có làm gì cũng không phải bận tâm đến cái nhìn của người khác nữa.
Cô và Nghiêm Khuynh học làm cá, sáng sớm ra chợ mua một đống đồ ăn, sau đó trở về căn bếp hẹp để nấu cơm.
Cô thích ăn cay, lúc nào cũng ra rả nói với Nghiêm Khuynh: “Anh cho nhiều ớt một chút đi, nhiều thêm một chút!”
Kết quả trưa hôm đó, hai người nhìn nồi canh cá cay xè đỏ đến chói mắt, ăn mà miệng cũng đỏ bừng, vừa ăn vừa thổi phù phù.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play