Cuối cùng động tĩnh trên giường đã đánh thức Chúc Ngữ từ trong trí nhớ, đầu tiên bà nhào tới bên giường, vội vàng hỏi con gái: “Con tỉnh rồi? Cảm thấy sao rồi?”
Bà vội vàng ngẩng đầu nhấn nút gọi ở đầu giường, sau đó nói với Vưu Khả Ý: “Con đừng vội, bác sĩ sẽ tới ngay, không cần gấp!”
Nếu một người đang liên miên tự nói chuyện, không biết liệu bà có nhận ra hay không, thật ra những lời ấy bây giờ không phải để an ủi Vưu Khả Ý, ngược lại là đang tự an ủi chính mình.
Gáy Vưu Khả Ý rất đau, nằm trên gối chỉ cảm thấy thần kinh đang giật đùng đùng. Cô giơ tay sờ, phát hiện gáy mình bị băng một lớp thật dày.
Cô nhìn người phụ nữ ở bên giường giữ chặt tay cô, cau mày trách: “Không được sờ lung tung! Miệng vết thương sâu lắm, còn bị chấn động não nhẹ, con biết điều một chút!”
Lúc này, Vưu Khả Ý không giãy dụa nữa, chỉ nhẹ nhàng rút tay trái trong tay mẹ về.
Cô đã rất quen thuộc với vẻ mặt mẹ như thế rồi, vì hai mươi mốt năm qua, gần như lần nào về nhà cô cũng sẽ nhìn thấy khuôn mặt ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT