Chuyện của Giản Tử Hạo rất nhanh đã lan truyền ra ngoài.

Bị không ít người xem như chuyện cười.

Nhưng cũng không thiếu người để mắt đến kẻ đã trọng thương đám người Giản Tử Hạo.

Chỉ là dù đã điều tra không ít nhưng vẫn không tra ra được gì.

Có lẽ chỉ có Giản Tử Hạo và người đó mới biết được.

Rất nhanh người của Phi Tiên thánh địa cũng đến đưa đám người Giản Tử Hạo trở về.

Đám người Giản Tử Hạo trực tiếp ngầm tuyên bố rút lui khỏi cuộc tranh đoạt quỷ mộ lần này.

Điều này cũng khiến người ta hoàn toàn không ngờ tới.

"Xem ra Giản Tử Hạo này tổn thương thật sự rất nặng nha, nếu không cũng không thể bị đưa thẳng về Phi Tiên thánh địa."

"Cũng không biết là ai ra tay mà lại có năng lực như thế."

"Nghe nói vết thương của đám người Giản Tử Hạo giống như bị thiên lôi đánh trọng thương, người ra tay nhất định là một vị cao thủ tu luyện lôi pháp."

"Cao thủ lôi pháp, đừng nói là người của Vân Tiêu phái?"

"Không đến mức đó đâu, Vân Tiêu phái là tồn tại cấp bậc bá chủ Nam Vực, Giản Tử Hạo chắc chắn cũng biết điểm này, sao lại đi trêu chọc người của Vân Tiêu phái chứ?"

"Trừ Vân Tiêu phái ra thì cũng chỉ có người của Huyền Lôi Thần Giáo."

"Thực lực của Huyền Lôi Thần tử của Huyền Lôi Thần Giáo còn không bằng Giản Tử Hạo mà?"

"Vậy cũng không biết là ai..."

"..."

Người của rất nhiều đại phái ở Âm Lăng Thành đều nghị luận ầm ĩ.

Chỉ tiếc đám người Giản Tử Hạo đều đã trở về tông môn, cho nên không có chút tin tức nào lộ ra ngoài.

Về chuyện này, có lẽ chỉ có chờ đám người Giản Tử Hạo tự mình tỉnh lại mới biết được.

Khi Giản Tử Hạo tỉnh lại thì đã trở về Phi Tiên thánh địa.

Trưởng lão Phi Tiên thánh địa cũng lập tức đến thăm dò tình hình.

Giản Tử Hạo sắc mặt tái nhợt, ánh mắt âm trầm bất định, dường như đang suy tư điều gì.

Trên thực tế, cho đến hiện tại, chính Giản Tử Hạo cũng không biết rõ mình bị thương như thế nào.

"Trong màn mưa lẩn khuất thần lôi..."

Giản Tử Hạo chỉ có thể nhớ được điểm này.

Chỉ là đây cũng là thủ đoạn của ai?

Chẳng lẽ là vị lão giả đi theo sau lưng Dạ Huyền kia?

Không phải đâu, nếu là kẻ kia động thủ, nhất định sẽ có động tĩnh mới đúng, không thể nào sử dụng loại thủ đoạn đánh lén lặng yên không một tiếng động này.

Trong nhất thời, Giản Tử Hạo cũng không nghĩ ra được.

Nhưng hắn vẫn rất rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan với Dạ Huyền!

"Là người của Hoàng Cực Tiên Tông ở Thiên Thanh Sơn mạch!" Giản Tử Hạo trầm giọng nói.

"Hoàng Cực Tiên Tông ở Thiên Thanh Sơn mạch?" Chuyện này nhất thời khiến trưởng lão Phi Tiên thánh địa thất kinh, lát sau thì nhíu mày.

Hắn cũng không quá tin tưởng lời Giản Tử Hạo nói, Hoàng Cực Tiên Tông có thể có năng lực này sao?

Chỉ có điều Giản Tử Hạo cũng không có lý do gì để nói dối.

Vị trưởng lão này trầm ngâm một lát rồi nói: "Bất kể thế nào, đợi quỷ mộ mở ra, bổn trưởng lão sẽ sai người đánh trả người của Hoàng Cực Tiên Tông, tiện thể trấn áp đám người Thiên Thanh Sơn mạch kia một chút."

"Loài giun dế từ nơi chật hẹp nhỏ bé đi ra cũng muốn vào quỷ mộ tranh đoạt cơ duyên, thật không biết sống chết..."

Đối với việc này, Dạ Huyền cũng không biết.

Giờ này khắc này, bọn họ đã trở lại hạng nhất động tiên, mỗi người tự nghỉ ngơi.

Chu Ấu Vi và Chu Băng Y đều riêng lấy một gian phòng, trở về phòng tu luyện.

Sau khi đưa Chu Ấu Vi và Chu Băng Y về, Dạ Huyền một mình rời đi.

Dưới sự cảm nhận của đế hồn, hắn cảm ứng được một món đồ vật ở một nơi nào đó trong Âm Lăng Thành.

Lần này Dạ Huyền không để Hà lão đi theo mà một mình đi.

Rất nhanh.

Dạ Huyền đi tới nơi món đồ kia tọa lạc.

Đây là một tòa Dị Bảo Các.

Hơn nữa quy mô phi thường to lớn, nhìn qua thì bối cảnh cũng không nhỏ.

Dạ Huyền không để ý những thứ này, cất bước đi vào.

Bên trong bày đủ loại dị bảo, có không ít người ở đó.

Dạ Huyền không nhìn những thứ này mà đi thẳng lên tầng trên.

"Khách quan, phía trên này là nơi ở của Các chủ, không mở cho người ngoài."

Ngay khi Dạ Huyền đi tới tầng thứ năm thì bị người cản lại.

Dạ Huyền nhìn cánh cửa chính đóng kín, nhíu mày.

Hắn có thể cảm ứng được món đồ kia ở ngay bên trong.

"Ngươi đi nói với Các chủ nhà ngươi một tiếng, ta có việc tìm hắn." Dạ Huyền bình tĩnh nói.

"Ngài là khách nhân của Các chủ sao?" Người kia nói.

"Không phải." Dạ Huyền nhàn nhạt nói.

"Không phải thì ngươi nói cái gì." Người nọ không khỏi bĩu môi, chậm rãi nói: "Các chủ nhà ta một ngày kiếm bạc tỷ, cũng không rảnh gặp người, các hạ hay là mau rời đi thì tốt hơn."

Trong giọng nói này tràn đầy ý uy hiếp.

"Một ngày kiếm bạc tỷ?" Dạ Huyền mỉm cười, "Các chủ nhà ngươi không phải đang ngủ ở bên trong sao?"

Thần thức của hắn rõ ràng nhận ra được bên trong đang có một vị lão nhân đang ngủ gật.

"Hả?" Lời Dạ Huyền vừa nói ra lập tức khiến hộ vệ kia sầm mặt lại, ánh mắt bất thiện nói: "Ngươi dám dò xét Các chủ?"

"Chưa nói tới dò xét, ta tìm hắn nói một chuyện, chuyện này đối với Các chủ nhà ngươi rất trọng yếu." Dạ Huyền chậm rãi nói, giọng điệu mang theo sự không thể nghi ngờ.

Hộ vệ kia thấy vậy, vốn định động thủ đuổi người đi, nhưng khi đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Dạ Huyền, lại cảm giác như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát.

Hắn há hốc mồm, lại không nói ra được gì, cuối cùng đành ngoan ngoãn gõ cửa nói: "Các chủ, có người tìm ngài."

Ở trong phòng, Các chủ Dị Bảo Các Mạc Tùng Bách chậm rãi mở mắt, có chút không vui nói: "Ai vậy?"

Hôm nay hắn làm gì có khách nhân nào đâu, sao lại có người tìm?

"Các chủ, hắn nói có đại sự cần bàn bạc." Hộ vệ kia ngoan ngoãn nói.

"Để hắn vào đi." Mạc Tùng Bách chỉnh trang lại một phen, chậm rãi nói.

Theo sau đó, cửa phòng tự động mở ra.

Hộ vệ nhìn về phía Dạ Huyền, có một chút sợ hãi.

Chẳng biết tại sao, vị thiếu niên nhìn qua tuổi tác không lớn này lại cho hắn một loại uy áp khó có thể tưởng tượng, khiến hắn cảm thấy khó mà chịu đựng nổi!

Phảng phất trên người thiếu niên này có một luồng sức mạnh khiến người ta khó có thể tưởng tượng!

Hắn chính là tu vi Thiên Tượng Cảnh, nhưng lại có cảm giác nhìn không thấu thiếu niên này.

Chính vì vậy hắn mới ngoan ngoãn bẩm báo.

Nếu là đổi lại người khác, hắn đã trực tiếp không nói hai lời mà ném ra ngoài rồi.

Dạ Huyền không nhìn hộ vệ, hai tay đút túi đi vào phòng, ánh mắt rơi vào một chiếc hộp màu xám.

Trên chiếc hộp màu xám khắc đạo văn cổ xưa, nhìn qua không phải là vật của thời hiện tại.

"Ngươi là ai?" Mạc Tùng Bách nhìn Dạ Huyền, lập tức sững sờ.

Hắn còn tưởng là đại nhân vật ghê gớm nào giá lâm, không ngờ lại là một vị thiếu niên xa lạ.

"Ngươi phải chết." Dạ Huyền dời ánh mắt, nhìn về phía Mạc Tùng Bách, nhàn nhạt nói.

Mạc Tùng Bách ngẩn ra, lát sau thì giận quá hóa cười: "Tiểu tử, ngươi là ai mà dám ở chỗ này nói năng bừa bãi?"

Mạc Tùng Bách có chút ngẩn ra, không nhận ra thiếu niên này là ai hết, vừa đến đã nói một câu hắn phải chết?

Hắn sống hơn ngàn năm, tu vi cao thâm, trấn giữ Dị Bảo Các này, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, sao có thể chết được?

Dạ Huyền chỉ vào chiếc hộp màu xám đặt phía sau Mạc Tùng Bách, bình tĩnh nói: "Cái hộp này nuốt linh hồn người, ngươi nhận được cái hộp này đã hơn ba trăm năm rồi."

"Chưa tới ba năm nữa, linh hồn ngươi cũng sẽ bị hút đi, sau đó tử vong."

Mấy câu nói của Dạ Huyền lập tức khiến Mạc Tùng Bách sững sờ, ngay sau đó là giận quá hóa cười: "Tiểu tử, ngươi khoác lác còn thổi đến tận đầu lão phu rồi sao?"

"Dị bảo trong căn phòng này đều là lão phu cả đời thu thập, theo ngươi nói như vậy, lão phu chẳng phải là sớm đã đáng chết rồi sao?"

"Ngươi không tin?" Dạ Huyền bình tĩnh nhìn Mạc Tùng Bách.

"Ngươi thấy thế nào?" Sắc mặt Mạc Tùng Bách lạnh xuống.

Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói: "Ngươi nếu không tin, ta có thể cho ngươi tự mình trải nghiệm xem."

Đang lúc nói chuyện, Dạ Huyền vẫy tay về phía chiếc hộp màu xám.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạc Tùng Bách, chiếc hộp màu xám tự động bay về phía Dạ Huyền.

"Tiểu tử, ngươi muốn cướp dị bảo của lão phu?" Mạc Tùng Bách đột nhiên đứng dậy, giống như một con lão long nổi giận, khí thế kinh thiên!

Thực lực của Mạc Tùng Bách này lại còn đáng sợ hơn cả Hà lão!

Thực lực tối thiểu cũng có thể sánh ngang với Mạc Cao Ly, một trong mười ba phó hội trưởng của Linh Chu Hội!

Không ngờ chỉ là một Các chủ Dị Bảo Các mà lại có thực lực như thế!

Nhưng nếu xét kỹ dòng họ của Mạc Tùng Bách thì lại có thể thấy được đôi chút.

Mạc gia.

Vị Các chủ Dị Bảo Các Mạc Tùng Bách này đúng là một chi nhánh của Mạc gia ở Đông Hoang.

Chi nhánh này vừa vặn lại ở Nam Vực.

Mà Mạc Tùng Bách chính là một trong các tộc lão của chi nhánh Mạc gia này, phụ trách trấn thủ Dị Bảo Các này.

Lúc này thấy Dạ Huyền lại ngay trước mặt hắn lấy đi chiếc hộp màu xám, hắn sao có thể không giận?

Ầm!

Dạ Huyền không để ý đến Mạc Tùng Bách mà trực tiếp mở chiếc hộp ra, sau đó bình tĩnh nhìn Mạc Tùng Bách.

Sau một khắc, Mạc Tùng Bách lại ngẩn cả người ra, khí thế toàn thân trong nháy mắt tiêu tán, ngay sau đó cả người mềm nhũn ngồi phịch trên ghế, hai mắt vô thần, phảng phất như mất hồn.

"Sao...

sao có thể!?"

Mạc Tùng Bách nhìn cơ thể mình đổ gục xuống, linh hồn cũng không tự chủ được mà bay về phía chiếc hộp màu xám trong tay Dạ Huyền.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play