"Tiểu tử đứng lại cho ta!"
Ngay lúc Dạ Huyền đi ra khỏi phố trân bảo, đang chuẩn bị rẽ vào một con hẻm nhỏ, thì phía trước có người chặn lối đi.
Những người đó chính là đám người lúc trước đi theo sau lưng Giản Tử Hạo, lúc này đang dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía đám người Dạ Huyền.
"Các ngươi muốn làm gì?" Chu Băng Y tức khắc giật mình, theo phản xạ quát lên.
"Chúng ta muốn làm gì? Chọc vào Tử Hạo huynh rồi muốn rời đi dễ dàng như vậy sao?" Một nam tử thanh niên trong số đó cười lạnh nói.
Hà lão đi theo sau lưng Dạ Huyền không nhịn được âm thầm lắc đầu.
Mấy tên này thật đúng là tuổi trẻ khinh cuồng, đến cả mình đã chọc vào nhân vật thế nào cũng không biết.
Phi Tiên thánh địa hắn cũng biết rõ, ở Nam Vực cũng được coi là một thế lực lớn hạng nhất.
Nhưng mà so với Linh Chu Hội thì còn kém rất xa.
Loại người cấp bậc này cũng dám tới trêu chọc Dạ công tử?
Quả thực là không biết sống chết!
"Cho nên hắn bảo các ngươi đi tìm cái chết à?" Dạ Huyền liếc người nọ một cái, thong thả nói.
"Chịu chết? Ta thấy ngươi mới là chết đến nơi mà không tự biết!"
Lúc này, ở phía sau đám người Dạ Huyền, Giản Tử Hạo cũng dẫn theo vài người chặn đường lui của đám người Dạ Huyền.
Giản Tử Hạo lạnh lùng nhìn Dạ Huyền, thản nhiên nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi vừa rồi ở Trân Bảo Viện rất kiêu ngạo nhỉ?"
Chặn cả đường trước lẫn đường sau! Trực tiếp phong kín lối đi của bọn Dạ Huyền.
Chu Băng Y tức khắc hoảng hốt, ôm chặt bản Thiên Linh Thư mà Dạ Huyền đưa cho nàng, đứng nép sau lưng Dạ Huyền.
Mà ba người Dạ Huyền, Chu Ấu Vi, Hà lão lại vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dường như chuyện đang xảy ra không nằm ngoài dự liệu của họ.
"Xin lỗi, dáng vẻ kiêu ngạo của ta e là ngươi còn chưa thấy qua đâu." Dạ Huyền cười nhạt một tiếng nói.
Một thanh niên đứng sau lưng Giản Tử Hạo nhếch miệng cười, trong ánh mắt hiện lên vẻ chế nhạo, trầm giọng nói: "Chúng ta đã tra rõ lai lịch của các ngươi rồi: Thủ tịch đại đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông Dạ Huyền, Thánh nữ Chu Ấu Vi, Nhị công chúa Chu Băng Y."
"Loại người như các ngươi cũng dám tới Âm Lăng Thành?"
"Loại người như vậy đã đến đây rồi còn dám trêu chọc Tử Hạo huynh, cũng không hỏi thăm một chút xem Tử Hạo huynh có lai lịch gì sao?"
"Thức thời một chút thì mau trả lại cây ngọc trâm vừa lấy từ trong tay Tử Hạo huynh đi, ngoài ra còn phải dập đầu ba cái cho Tử Hạo huynh!"
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn đám người Dạ Huyền.
"Ngọc trâm rõ ràng là tỷ phu ta đổi từ chỗ vị chủ sạp kia, các ngươi có ý kiến thì đi tìm vị chủ sạp đó ấy, tìm chúng ta làm gì?" Chu Băng Y tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thở phì phò nói.
Ngọc trâm rõ ràng là tỷ phu dùng Hắc Thiết Thần Khôi đổi lấy, lấy đi từ trong tay bọn họ lúc nào chứ!?
Rõ ràng chính là vu khống trắng trợn!
"Bớt dài dòng, mau lấy ra đây, dập đầu nhận tội, sau đó sẽ thả các ngươi rời đi." Thanh niên kia mất kiên nhẫn nói.
Giản Tử Hạo cũng lạnh lùng nhìn Dạ Huyền, sắc mặt thờ ơ.
Tuy từ đầu đến cuối hắn không hề mở miệng, nhưng việc hắn xuất hiện ở đây đã chứng tỏ tất cả.
Hôm nay Dạ Huyền nếu không giao ra ngọc trâm thì đừng hòng được yên ổn.
Dám cướp đồ từ trong tay hắn, đúng là không biết sống chết!
Dạ Huyền hai tay đút túi, ánh mắt rơi trên người Giản Tử Hạo, đôi mắt yên tĩnh thâm thúy, trong con ngươi mang theo sự thờ ơ vô tận.
"Quỳ xuống, dập đầu đến khi ngất đi thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng."
Dạ Huyền thản nhiên nói.
Tiếng nói vừa dứt, cả đám yên lặng trong chốc lát rồi phá lên cười vang.
"Tên này lại bảo chúng ta quỳ xuống dập đầu đến ngất đi rồi sẽ bỏ qua cho chúng ta? Đầu óc hắn bị lừa đá rồi sao?!"
"Chắc là ở Thiên Thanh Sơn mạch kiêu ngạo quen rồi, đến Âm Lăng Thành này nhất thời chưa quen đây mà!"
"Ha ha ha ha ———— "
Tất cả mọi người đều cười rộ lên không ngớt.
Ngay cả Giản Tử Hạo cũng không nhịn được bật cười, hắn nhìn Dạ Huyền, giễu cợt nói: "Ta ngược lại rất tò mò ngươi làm thế nào để chúng ta dập đầu đến bất tỉnh đây."
Ánh mắt Dạ Huyền yên tĩnh, không nói gì.
Tí tách.
Tí tách.
Chẳng biết từ lúc nào, trời chợt bắt đầu đổ mưa.
Nhưng không ai để ý.
Ầm ầm ———— Ngay sau đó, một luồng sấm sét kinh khủng nổ tung, thần lôi cuồn cuộn, trong nháy mắt đánh bay toàn bộ đám người Giản Tử Hạo đang chặn ở hai đầu ra ngoài đường phố.
Tổng cộng tám người, tất cả đều đã hôn mê, cả người bị đánh cho cháy khét, bốc khói.
Đệ ngũ trọng Thái Nhất Chân Thủy và đệ ngũ trọng Chưởng Tâm Lôi.
Đây chính là hiệu quả sau khi Dạ Huyền bế quan một thời gian dài.
Tu vi của hắn tuy vẫn ở đỉnh phong Minh Văn cảnh, nhưng đạo pháp thần thông lại không ngừng được cường hóa.
Hiện nay, hắn đã tu luyện Thái Nhất Chân Thủy và Chưởng Tâm Lôi đến đệ ngũ trọng, lực sát thương vô cùng kinh người.
Đáng sợ nhất là Dạ Huyền đã dung hợp hai loại đạo pháp thần thông này, ra tay giết người trong vô hình.
Dù sao cũng không ai để ý đến chuyện trời đột nhiên đổ mưa.
Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của Thái Nhất Chân Thủy.
Mà Chưởng Tâm Lôi lại ẩn mình bên trong Thái Nhất Chân Thủy, cực kỳ nhỏ bé, cộng thêm sự khống chế chân khí đến mức nhập vi của Dạ Huyền, khiến người ta căn bản khó lòng phát hiện.
Đám người Giản Tử Hạo cũng là đệ tử của thế lực lớn, vốn đều là thiên kiêu một phương, thực lực phi phàm, nhưng vì chủ quan khinh địch, coi thường Dạ Huyền, căn bản không đặt Dạ Huyền vào mắt.
Bị trọng thương thế này, bọn họ hoàn toàn không thể ngờ tới.
"Chuyện này..." Chu Băng Y sững sờ tại chỗ, trợn to hai mắt, không dám tin nói: "Tỷ phu, ngươi cũng quá biến thái rồi."
Đừng nói là đám người Giản Tử Hạo, ngay cả bọn họ cũng hoàn toàn không nhận ra Dạ Huyền đã ra tay lúc nào.
Chu Ấu Vi cũng trừng lớn đôi mắt đẹp, kinh ngạc không thôi.
Hà lão đứng phía sau, trong lòng cũng chấn động.
Lúc trước Dạ Huyền vận dụng đế hồn, có lẽ hắn còn chưa cảm nhận được sự đáng sợ, nhưng lần này Dạ Huyền vận dụng đạo pháp thần thông, thể hiện ra trình độ khống chế chân khí tinh tế tỉ mỉ đến mức ngay cả hắn cũng cảm thấy không bằng.
Phải biết rằng, cảnh giới tu vi của hắn vượt xa Thiên Tượng cảnh a...
"Dạ công tử thật đúng là tiềm long tại uyên." Hà lão thầm kinh thán trong lòng.
Hắn tin rằng không bao lâu nữa, Dạ Huyền sẽ có thể khuấy động phong vân ở Nam Vực.
Có lẽ...
chính là vào ngày mai!
"Đi thôi." Dạ Huyền liếc cũng không thèm liếc đám người Giản Tử Hạo một cái, hai tay đút túi, cất bước rời đi.
Dáng vẻ phong khinh vân đạm đó càng khiến Hà lão thêm chắc chắn với suy nghĩ trong lòng.
Dạ công tử đúng là thần nhân vậy!
Mà lúc này, trên một con đường cách đây không xa, Lam Nhị đang cùng hai vị tỷ muội đi dạo phố.
Lam Nhị luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, phảng phất như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Tử Hạo không phải là đi tìm bọn họ gây sự rồi chứ?" Lam Nhị bất giác nhớ lại chuyện gặp đám người Dạ Huyền ở Trân Bảo Viện.
Nàng không biết lai lịch của đám người Dạ Huyền, nhưng lại hiểu rõ phong cách hành sự của Giản Tử Hạo.
"Không được, ta phải đi tìm Tử Hạo, kẻo hắn làm bậy."
Lam Nhị dù sao tâm tính cũng không tệ, rất sợ Giản Tử Hạo gây ra chuyện gì phiền phức cho đám người Dạ Huyền.
Nếu như bọn Dạ Huyền xảy ra chuyện, nàng sẽ cảm thấy áy náy.
Dù sao nếu không phải nàng để ý cây ngọc trâm đó, cũng sẽ không khiến Giản Tử Hạo nảy sinh địch ý với đám người Dạ Huyền.
Vừa nghĩ tới đây, Lam Nhị vội bước nhanh hơn.
Nhưng đi được không bao lâu, nàng liền phát hiện phía trước trên đường có rất đông người đang tụ tập.
Lam Nhị trong lòng căng thẳng, không lẽ Tử Hạo đã ra tay với bọn họ rồi sao?
Lam Nhị vội chen vào đám đông.
"Có chuyện gì vậy?" Lam Nhị nhíu chặt đôi mày đẹp.
"Hình như là thủ tịch đại đệ tử Phi Tiên thánh địa, Giản Tử Hạo và người của hắn bị người ta đánh trọng thương."
Có người bên cạnh lẩm bẩm.
"Cái gì!?" Lam Nhị kinh hãi, vội nhìn lại, phát hiện mấy người đang nằm trên mặt đất kia chẳng phải là Giản Tử Hạo và đám người của hắn sao?!
"Tử Hạo!" Lam Nhị vội vàng đỡ Giản Tử Hạo dậy, vẻ mặt hoảng loạn, vội lấy đan dược ra cho Giản Tử Hạo nuốt xuống.
"Ngươi sao thế này?"
Lam Nhị lòng rối như tơ vò, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tử Hạo và bọn họ không phải đi tìm đám người kia gây sự sao? Tại sao lại nằm ở đây?
Chẳng lẽ đã gặp phải kẻ thù của Phi Tiên thánh địa?
Trong lòng nàng trăm mối không có lời giải.
Lam Nhị vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện này có liên quan đến đám người Dạ Huyền.
Dù sao nàng cũng nhìn ra được tu vi cảnh giới của nhóm người Dạ Huyền không cao, nếu như đối đầu, nhất định là đám người Dạ Huyền chịu thiệt.
Nàng làm sao cũng không thể ngờ rằng toàn bộ đám người Giản Tử Hạo lại bị Dạ Huyền hạ gục chỉ bằng một chiêu.
Nếu biết được, chỉ sợ nàng sẽ chết lặng cả người.
Rất nhanh, tin tức thủ tịch đại đệ tử Phi Tiên thánh địa Giản Tử Hạo bị người đánh trọng thương ngay trong thành đã lan truyền ra ngoài, gây nên sóng gió không nhỏ.
Mấy người Vân Thần, Vân Đồng, Hoa Thu Trần cũng nghe được tin tức này.
"Giản Tử Hạo này hình như đã đạt tới tiểu thành Bá thể, thực lực rất không tầm thường, vậy mà lại bị người đánh trọng thương ở Âm Lăng Thành này, hơn nữa còn không biết đối phương là ai, chuyện này đúng là khiến người ta có chút kinh ngạc." Hoa Thu Trần 若有所思 nói.
Vân Thần sắc mặt thờ ơ, nhưng trong con ngươi cũng hiện lên vẻ ngưng trọng:
"Lần này quỷ mộ mở ra, vốn đã thu hút rất nhiều thiên kiêu Nam Vực đến đây, một Giản Tử Hạo không được xem là vô địch, bị người đánh trọng thương cũng không phải chuyện gì ly kỳ."
"Nhưng mà, người có thể dễ dàng đánh trọng thương Giản Tử Hạo hẳn cũng là một nhân vật đáng gờm, đến lúc đó có cơ hội, ngược lại phải lãnh giáo một phen."
Vân Thần cũng không biết người đánh trọng thương Giản Tử Hạo chính là Dạ Huyền, người mà hắn luôn xem thường.