"Sao...
làm sao có thể!?"
Mạc Tùng Bách cả người đều ngây dại.
Linh hồn hắn hoàn toàn mất kiểm soát, bay thẳng về phía chiếc hộp màu xám trong tay Dạ Huyền.
Chiếc hộp màu xám kia phảng phất chứa đựng một loại lực lượng quỷ dị, có khả năng áp chế tất cả, thu nhận linh hồn của người khác.
Mạc Tùng Bách thậm chí hoàn toàn không có chút sức chống cự nào liền bị chiếc hộp màu xám hút qua.
Trong nháy mắt đã bị chiếc hộp màu xám hút vào.
Điều này làm cho Mạc Tùng Bách hoàn toàn hoảng sợ.
Hóa ra...
Thiếu niên kia vậy mà nói thật!
Chỉ là hiện tại, đã không còn chỗ cho hối hận nữa rồi.
"Lão phu cứ như vậy mà chết sao..." Mạc Tùng Bách hoàn toàn không hiểu nổi.
Ầm!
Lúc này.
Dạ Huyền đột nhiên đóng chiếc hộp màu xám lại.
Linh hồn Mạc Tùng Bách vốn đang bị hút vào cũng bị ngừng lại vào khoảnh khắc này.
Dạ Huyền một tay đút túi, một tay nắm chiếc hộp màu xám, bình tĩnh nhìn linh hồn Mạc Tùng Bách đang lơ lửng giữa không trung, chậm rãi nói: "Hiện tại tin chưa?"
"Ngươi!"
"Ngươi có thể nhìn thấy lão phu?"
Mạc Tùng Bách lập tức kinh ngạc.
Thiếu niên này lại có thể thấy được linh hồn của hắn?!
Phải biết rằng, tu sĩ khi mệnh cung chưa thức tỉnh thì hoàn toàn không cách nào nhìn thấy linh hồn, cho dù thần thức có cường đại đến đâu cũng không cách nào phát hiện, huống chi là nhìn thấy.
Nhưng mà thiếu niên mặc hắc bào trước mặt này dường như không chỉ có thể cảm nhận được, mà thậm chí còn có thể nhìn thấy hắn!
"Tin, lão phu tin!"
Sau khi thấy được thủ đoạn của Dạ Huyền, Mạc Tùng Bách vội vàng gật đầu nói.
Đến bây giờ hắn còn có gì mà không tin nữa.
Hắn nhận được chiếc hộp màu xám này đã thật sự hơn ba trăm năm rồi.
Nói chính xác là 362 năm.
Sau khi Mạc Tùng Bách nhận được chiếc hộp màu xám này liền luôn cất nó ở đó, không hề động tới.
Hắn cũng không rõ lai lịch của thứ này lắm, chỉ có thể đoán được vật này tuyệt đối là dị bảo thời thượng cổ.
Hành động của Dạ Huyền khiến hắn nhận ra sự đáng sợ của thứ này.
Dạ Huyền rút tay trái đang đút túi ra, hướng về phía linh hồn Mạc Tùng Bách nhẹ nhàng đẩy một cái.
Ầm!
Khoảnh khắc sau, Mạc Tùng Bách chỉ cảm thấy thời gian đảo ngược, phảng phất tất cả mọi thứ đều đang điên cuồng lùi lại.
Ngay sau đó, Mạc Tùng Bách chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên run lên, sợ đến mức hắn lập tức mở mắt ra.
Mạc Tùng Bách từ trên ghế nhảy dựng lên.
"Này!"
Hắn đã trở lại thân thể của mình!
Mạc Tùng Bách theo bản năng nhìn về phía trước, Dạ Huyền đang đứng ở đó.
Mạc Tùng Bách biết những gì bản thân vừa trải qua hoàn toàn không phải là mộng, mà là sự thật.
Mạc Tùng Bách không khỏi nghiêm mặt lại, chắp tay nói với Dạ Huyền: "Tiên sinh."
Thủ đoạn vừa rồi của Dạ Huyền khiến hắn thấy được vị thiếu niên trông có vẻ bình thường này đáng sợ phi thường!
Dạ Huyền chậm rãi nói: "Cái hộp này không thể để ở chỗ ngươi nữa, ta sẽ lấy nó đi, ngươi có ý kiến gì không?"
Mạc Tùng Bách nghe vậy, trong lòng cũng khẽ run lên, có chút khó xử nói: "Tiên sinh, tuy là ngài đã cho lão phu thấy sự lợi hại của bảo vật này, nhưng ngài cứ trực tiếp lấy đi như vậy, lão phu có phải là quá thua thiệt rồi không?"
Dạ Huyền khẽ mỉm cười nói: "Xem ra ngươi không rõ lai lịch của thứ này lắm.
Vật này tên gọi là Hồn Hạp, cứ mỗi 365 năm sẽ thôn phệ linh hồn của một người."
"Ngươi còn lại ba năm thời gian, nếu không dời Hồn Hạp đi, ngươi chắc chắn phải chết.
Coi như là Đại La thần tiên ở đây cũng không cứu được ngươi."
Sắc mặt Mạc Tùng Bách biến đổi mấy lần, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy cũng còn ba năm thời gian mà, với lại vật này dường như còn có thể thôn phệ linh hồn của người khác nữa? Giá trị này quả là vô giá nha..."
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, cho dù lời Dạ Huyền nói là thật, vậy hắn cũng còn ba năm thời gian, cùng lắm thì đến lúc đó vứt đi là được.
Nhưng bây giờ, Hồn Hạp này tuyệt đối là một món bảo vật kinh người, nếu như đem đi bán đấu giá, tuyệt đối có thể bán ra được cái giá kinh thiên!
"Thật sao?" Dạ Huyền mỉm cười, ném Hồn Hạp cho Mạc Tùng Bách, chậm rãi nói: "Vậy ngươi thử xem."
Mạc Tùng Bách nhận lấy Hồn Hạp, cũng cảm thấy có chút phỏng tay.
Thứ này vừa rồi suýt chút nữa đã thôn phệ linh hồn của hắn rồi.
Nhưng mà, sau khi nghe Dạ Huyền nói vậy, sắc mặt Mạc Tùng Bách cũng trở nên có chút cổ quái: "Mở hộp về phía tiên sinh sao?"
"Đương nhiên." Dạ Huyền khẽ mỉm cười nơi khóe miệng, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Mạc Tùng Bách hít sâu một hơi, tuy cảm thấy rất nguy hiểm nhưng quả thực cũng muốn thử xem uy lực của Hồn Hạp này.
Nghĩ đến đây, Mạc Tùng Bách hạ quyết tâm, nói với Dạ Huyền: "Tiên sinh chú ý!"
Vừa nói, Mạc Tùng Bách tay trái nâng Hồn Hạp, tay phải định mở ra.
Nhưng mà qua một lúc cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Mạc Tùng Bách dùng hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn hoàn toàn không cách nào lay động được Hồn Hạp.
Mạc Tùng Bách không tin vào chuyện ma quỷ này, không nhịn được vận dụng cả lực lượng chân khí.
Nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Qua một lúc lâu, Mạc Tùng Bách đã đầu đầy mồ hôi, nhưng Hồn Hạp lại hoàn toàn không có ý định mở ra.
Điều này làm cho sắc mặt Mạc Tùng Bách trở nên khó coi.
Dạ Huyền cười như không cười nhìn Mạc Tùng Bách đang dùng hết mọi thủ đoạn ở đó, chậm rãi nói: "Đừng phí sức nữa, thứ này không mở ra được đâu."
"Vậy vừa rồi tiên sinh mở nó ra như thế nào?" Mạc Tùng Bách theo bản năng hỏi.
Vừa rồi hắn chính mắt nhìn thấy Dạ Huyền mở Hồn Hạp ra.
Nhưng bây giờ hắn làm thế nào cũng không mở ra được.
"Bởi vì hắn có thể nghe hiểu lời ta nói." Dạ Huyền cười khẽ nói.
"Hắn có thể nghe hiểu ngài nói?" Mạc Tùng Bách vẻ mặt cổ quái.
"Đương nhiên." Dạ Huyền khẽ gật đầu.
"Ngươi không tin đúng không?"
"Có chút không tin." Mạc Tùng Bách gật đầu nói.
Chuyện này có chút quá cổ quái.
Thứ này có thể nghe hiểu người nói sao?
"Vậy ngươi xem cho kỹ đây."
Dạ Huyền nhắc nhở một câu, lát sau khẽ quát: "Mở."
Ầm!
Khoảnh khắc sau, Hồn Hạp đột nhiên mở ra, truyền đến từng luồng sức mạnh cường đại muốn thôn phệ linh hồn người khác.
Sắc mặt Mạc Tùng Bách đại biến, còn chưa kịp tránh né đã cảm nhận được lực thôn phệ này đang lôi kéo linh hồn hắn ra ngoài.
"Tiên sinh..."
"Đóng." Dạ Huyền lại nói.
Thình thịch!
Hồn Hạp đóng lại.
Mạc Tùng Bách toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi xa, rất sợ đến quá gần Hồn Hạp.
"Hiện tại tin chưa?" Dạ Huyền cười híp mắt nói.
Mạc Tùng Bách nghe vậy, đầu gật như giã tỏi, nói: "Tin, bây giờ tin rồi!"
Đâu chỉ là tin, quả thực chính là kính như thần linh.
Trong con ngươi Mạc Tùng Bách nhìn Dạ Huyền tràn đầy vẻ kính sợ.
Thiếu niên đột nhiên xuất hiện này tuyệt không phải phàm nhân!
"Ngươi có muốn thử một chút không?" Dạ Huyền nhìn Mạc Tùng Bách, biết người này thật sự vẫn chưa hết hi vọng, liền nói.
"Vậy, lão phu thử xem." Mạc Tùng Bách quả thật cũng muốn thử, thấy Dạ Huyền nói như vậy, hắn cũng không từ chối.
Trấn tĩnh lại tâm tình một chút, Mạc Tùng Bách hít sâu một hơi, bắt chước Dạ Huyền khẽ quát: "Mở!"
Hồn Hạp không có động tĩnh gì.
Lần này Mạc Tùng Bách triệt để hết hy vọng.
Thứ này dường như chỉ có thể nghe được lời Dạ Huyền nói.
Chuyện này cũng quá quỷ dị rồi.
Mà theo hiểu biết của Mạc Tùng Bách, không thể không thừa nhận rằng Hồn Hạp này thật sự vượt xa nhận thức của người thường.
"Hồn Hạp này vẫn là nên giao cho tiên sinh bảo quản đi." Mạc Tùng Bách bất đắc dĩ nói.
Thứ này nếu cứ để trong tay hắn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, thà bằng giao cho Dạ Huyền, người giống như thần linh vậy.
Dạ Huyền khẽ gật đầu, tay khẽ vẫy liền cầm Hồn Hạp vào tay.
Cảnh này càng khiến Mạc Tùng Bách thêm xác định rằng Hồn Hạp này tuyệt đối nhận biết Dạ Huyền, bằng không tuyệt đối sẽ không có chuyện thần kỳ như vậy xảy ra.
Trước đây khi mới nhận được Hồn Hạp này, Mạc Tùng Bách cũng đã thử nghiệm qua.
Hồn Hạp này có thể trực tiếp né tránh cả chân khí lẫn lực lượng pháp tắc, muốn dùng cách không nhiếp vật với nó là hoàn toàn không thể.
Nhưng Dạ Huyền lại có thể làm được.
Điều này đủ để chứng minh rất nhiều thứ.
"Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi.
Trong phòng ngươi cũng có mấy món chân tích chưa được khai quật, lấy xuống đây để ta giúp ngươi xử lý một chút."
Dạ Huyền cất Hồn Hạp đi, nói với Mạc Tùng Bách.
"Thật không?" Mạc Tùng Bách lập tức mừng rỡ không thôi.
"Tự nhiên." Dạ Huyền khẽ gật đầu, thuận tay điểm một cái, liền có một bức tranh và một cái bát ngọc bay tới.
"Trường hà họa quyển, Lượng hải oản!"
Thấy hai vật phẩm này, trong lòng Mạc Tùng Bách chấn động mạnh.
Đây đều là những dị bảo có giá trị không nhỏ.
Dạ Huyền hút họa quyển và bát ngọc tới, bàn tay to nhẹ nhàng nắm chặt.
Rầm!
Khoảnh khắc sau, họa quyển và bát ngọc đều đột nhiên nổ tung.
"A!"
Thấy cảnh tượng như vậy, Mạc Tùng Bách sững sờ tại chỗ.
"Tiên sinh, ngài không phải nói đây là chân tích chưa khai quật sao, vì sao lại hủy diệt chúng?!" Mạc Tùng Bách vô cùng đau lòng.
Dạ Huyền không để ý đến Mạc Tùng Bách mà năm ngón tay siết lại.
Vù vù ————
Khoảnh khắc sau, một vệt kim quang thoáng hiện.
Ngay sau đó, một dòng sông mênh mông đột nhiên xuất hiện bên trong căn nhà này, phảng phất như chảy ra từ bên trong bức tranh trường hà kia.
Đồng thời, chiếc bát ngọc vỡ vụn vậy mà lại hợp lại lần nữa, tỏa ra thần quang sáng rực bao phủ càn khôn, trực tiếp thu cả dòng sông mênh mông vào bên trong.
Trường hà nhập oản!