"Chậm đã."
Lúc này, Dạ Huyền chậm rãi mở miệng nói.
"Hả?"
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Dạ Huyền.
Giản Tử Hạo hơi nhíu mày, liếc Dạ Huyền một cái, chậm rãi nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đổi cái ngọc trâm này?"
"Đương nhiên." Dạ Huyền mỉm cười, ánh mắt trong sáng.
Hắn dừng lại chính là vì cái ngọc trâm này, tự nhiên là muốn đổi lấy nó.
"Nhưng mà, cái ngọc trâm này đã thuộc về ta." Giản Tử Hạo khóe miệng hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói, trong đáy mắt lại có thêm một vẻ lo lắng.
Gã này định gây sự sao?
Không thấy vị hôn thê của hắn muốn ngọc trâm sao?
Giản Tử Hạo trong lòng khó chịu.
Mấy nam nữ bên cạnh tự nhiên cũng nhìn ra Giản Tử Hạo không vui, cũng ào ào nhìn về phía Dạ Huyền nói: "Tuy ngươi đến đây trước, nhưng Tử Hạo huynh đã đạt thành giao dịch với vị huynh đài này, ngươi ngang nhiên xen vào một chân như vậy là muốn cố ý gây sự phải không?"
Ánh mắt mọi người đều có chút không thiện cảm.
"Ngươi có hắc thiết thần khôi?" Lúc này, chủ sạp nhìn về phía Dạ Huyền, trong ánh mắt mang theo một chút mong đợi.
Mọi người cũng nhìn Dạ Huyền, trên nét mặt ít nhiều mang theo một chút xem thường.
Hắc thiết thần khôi mặc dù chỉ là loại thần khôi cấp thấp nhất, nhưng vì thần khôi sư hầu như đã tuyệt tích nên giá trị của thần khôi là khó có thể tưởng tượng.
Cho dù chỉ là một cái hắc thiết thần khôi, giá trị của nó cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Giản Tử Hạo đến từ Phi Tiên thánh địa, lại là thủ tịch đại đệ tử của Phi Tiên thánh địa, mới có cơ hội nhận được một cái hắc thiết thần khôi cổ xưa từ trong Phi Tiên thánh địa.
Gã kia có thể lấy ra sao?
Bọn họ đương nhiên là không tin.
Dạ Huyền cũng không để ý đến ánh mắt của đám người Giản Tử Hạo, hắn thần thức khẽ động, xâm nhập vào trong nhẫn chứa đồ để tìm.
Trước đó lúc ở luyện khí đường, Dạ Huyền ngoài việc tìm Từ Cửu lấy thanh đồng thần khôi, còn lấy mấy cỗ hắc thiết thần khôi ra tế luyện một phen.
Bất quá, hắc thiết thần khôi này Dạ Huyền vốn không có ý định dùng để chiến đấu, mà là để phòng ngừa bất trắc.
Hiện tại đúng là lúc cần dùng đến.
Sau một khắc, Dạ Huyền lấy ra một cái hắc thiết thần khôi.
Hắc thiết thần khôi cao ba thước, toàn thân tràn ngập khí tức thiết huyết túc sát, còn có từng luồng khí tức khiến người bức bối truyền ra.
Thông thường, lực lượng của hắc thiết thần khôi chỉ có thể chống lại được tồn tại dưới Vương Hầu.
Nhưng hắc thiết thần khôi Dạ Huyền lấy ra lại hoàn toàn khác biệt, thậm chí có thể chống lại cả Vương Hầu!
Bởi vì đây là cái đã được Dạ Huyền tự tay tế luyện qua.
Thần khôi như vậy hoàn toàn không phải hắc thiết thần khôi bình thường có thể so sánh.
"Tiểu tử này vậy mà thật sự có hắc thiết thần khôi?!"
Mấy nam nữ bên cạnh Giản Tử Hạo đều thầm kinh hãi trong lòng, kinh ngạc không thôi.
Thời buổi này có thể lấy ra hắc thiết thần khôi đủ để chứng tỏ có được bối cảnh không nhỏ, nếu không tuyệt đối không lấy ra được loại đồ cổ này.
Bởi vì hiện tại, trong quan niệm của mọi người, thần khôi đã trở thành đồ cổ.
Tu sĩ bình thường muốn có được một cái thần khôi thật sự là quá khó khăn.
"Đây là...
đỉnh cấp hắc thiết thần khôi?!"
Chủ sạp trực tiếp kinh ngạc đến mức mắt trợn lớn, mừng rỡ không thôi nói.
"Đỉnh cấp hắc thiết thần khôi bình thường không thể sánh bằng cái này của ta." Dạ Huyền khẽ mỉm cười nói.
Đỉnh cấp hắc thiết thần khôi bình thường nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại được Minh Văn đỉnh phong.
Nhưng hắc thiết thần khôi này do hắn tế luyện lại đủ để chống lại tồn tại cấp bậc Vương Hầu.
Cái này đã hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Chủ sạp nhìn hắc thiết thần khôi cao ba thước, trong mắt tràn ngập vẻ kích động.
Hắn vẫn luôn muốn một cái hắc thiết thần khôi chân chính, lúc đầu thấy Giản Tử Hạo lấy ra hắc thiết thần khôi hắn đã rất kinh hỉ rồi, không ngờ Dạ Huyền lại lấy ra hắc thiết thần khôi còn cao cấp hơn!
"Tiểu huynh đệ muốn cái gì cứ việc lấy!" Chủ sạp nói thẳng.
Lời này lập tức khiến nhóm người Giản Tử Hạo khó chịu, vội vàng nói: "Huynh đài, ngươi làm vậy không phúc hậu lắm nha, đều là hắc thiết thần khôi, vì sao ngươi lại chọn hắn?"
"Đây chính là do một vị lão tiền bối của Phi Tiên thánh địa luyện chế trước đây, tuyệt đối không kém đâu!"
"Đúng vậy, ngươi đừng nhìn thần khôi của tên kia tuy trông có vẻ đồ sộ, nhưng phỏng chừng chỉ là bề ngoài, thần khôi thứ này không phải là phải xem bên trong sao?"
Mọi người lại bảy miệng tám lưỡi nói tiếp, muốn vãn hồi giúp Giản Tử Hạo.
Giản Tử Hạo lúc này sắc mặt cũng có chút khó coi.
Hắn chính là thủ tịch đại đệ tử của Phi Tiên thánh địa, lúc bình thường ai mà không kính trọng hắn?
Nhưng bây giờ lại bị một tên miệng còn hôi sữa làm cho mất mặt.
"Tử Hạo, nếu không thì ta cũng không cần nữa." Ngược lại Lam Nhị lại chủ động nói.
Giản Tử Hạo cứng ngắc cười một tiếng, nói: "Nhụy muội muội yên tâm, cái ngọc trâm này nếu ngươi đã thích, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy được nó."
Vừa nói, Giản Tử Hạo nhìn về phía chủ sạp, thành khẩn nói: "Huynh đài, hay là như vầy đi, ta lấy ra thêm một cái hắc thiết thần khôi, mặt khác kèm thêm một bộ hắc thiết thần khôi thuật để đổi lấy cái ngọc trâm này."
Chủ sạp lại đi tới bên cạnh hắc thiết thần khôi của Dạ Huyền, liếc Giản Tử Hạo một cái, cười nói: "Đạo hữu, không phải ta đả kích ngươi, nhưng ngươi cho dù có lấy thêm mười bộ, một trăm cỗ hắc thiết thần khôi cũng không bằng một cái này của vị tiểu huynh đệ đây."
Lời vừa nói ra, sắc mặt đám người Giản Tử Hạo đều trở nên khó coi không gì sánh được.
Nhưng Giản Tử Hạo vẫn không hết hy vọng, hỏi: "Chẳng phải đều là hắc thiết thần khôi sao? Cái của hắn lợi hại đến vậy à?"
Chủ sạp cũng không thèm để ý tới Giản Tử Hạo nữa.
Có thể nói ra những lời này đã cho thấy hắn hoàn toàn không hiểu gì về thần khôi sư, nếu không không thể nào nói ra lời nói ngu xuẩn như vậy.
Đối với loại người này, hắn chẳng có gì để nói.
Thấy chủ sạp không để ý đến mình, ánh mắt Giản Tử Hạo âm trầm xuống.
Nếu không phải nghĩ đây là Trân Bảo Viện, chỉ sợ Giản Tử Hạo đã muốn xuất thủ.
Dạ Huyền lại trực tiếp cầm ngọc trâm lên, xoay người nói với Chu Ấu Vi: "Đến, Ấu Vi, cái này cài lên cho ngươi."
Chu Ấu Vi hơi sững sờ, trên gò má tuyệt đẹp hiện lên hai vệt ửng hồng, nàng không ngờ Dạ Huyền lại mua cho nàng.
Dạ Huyền đi tới bên cạnh Chu Ấu Vi, chủ động cài lên cho nàng.
Ngọc trâm xứng mỹ nhân.
Tuyệt phối.
"Oa, tỷ tỷ cài cái này vào trông càng đẹp mắt." Chu Băng Y vui vẻ nói.
Dạ Huyền khẽ mỉm cười nói: "Thế nào?"
Thân thể mềm mại của Chu Ấu Vi hơi run lên, trong đôi mắt màu xanh băng xinh đẹp ánh lên vẻ không dám tin.
Ngay khoảnh khắc ngọc trâm được cài lên đầu, nàng cảm nhận được từng luồng huyền băng chi lực tinh thuần đang hướng về phía nàng tràn tới!
Đây tuyệt đối là một kiện dị bảo, ẩn chứa lực lượng khó có thể tưởng tượng!
"Cảm ơn phu quân." Chu Ấu Vi ôn nhu nói.
"Đi thôi." Dạ Huyền mỉm cười.
Cái ngọc trâm này cũng không phải vật tầm thường, mà là một món đồ còn lợi hại hơn cả thánh đạo huyền binh.
Chu Ấu Vi có hai đại thần thể, đã tu luyện Thiên Thần Liệt Hỏa Kinh khiến cho Liệt Dương Thần Thể trở nên cường đại.
Nhưng tiến độ của Huyền Băng Thần Thể rõ ràng yếu hơn không ít.
Hôm nay nhận được cái ngọc trâm này, đối với Chu Ấu Vi mà nói, đúng lúc là sự bổ sung hoàn mỹ.
"Đáng hận..." Mắt mở trừng trừng nhìn Dạ Huyền lấy ngọc trâm đi cài lên đầu Chu Ấu Vi, Giản Tử Hạo không nhịn được thấp giọng nói.
Nhất là ánh mắt hâm mộ của Lam Nhị bên cạnh càng như gai đâm vào lòng Giản Tử Hạo.
"Lập tức phái người đi điều tra một chút xem mấy kẻ kia lai lịch gì." Giản Tử Hạo âm thầm truyền âm nói.
Lai lịch của chủ sạp kia bất phàm, hắn không dám chọc, nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này, chỉ có thể nhắm vào Dạ Huyền.
Rất nhanh, liền có người mang tin tức về.
"Cái gì? Thiên Thanh Sơn mạch, Hoàng Cực Tiên Tông?"
Biết được tin tức này, Giản Tử Hạo lập tức có chút sững sờ, nhưng chốc lát sau sắc mặt càng thêm u ám.
Chỉ là một đám giun dế từ Hoàng Cực Tiên Tông mà cũng dám giành đồ ăn trước miệng cọp với hắn sao?
"Đợi lát nữa sẽ bắt các ngươi nhổ ra." Giản Tử Hạo hừ lạnh, sai người âm thầm theo dõi kỹ Dạ Huyền.
Tại Trân Bảo Viện, Dạ Huyền mang theo Chu Ấu Vi và Chu Băng Y đi dạo khắp nơi.
Ngược lại, Hà lão ở phía sau nhận ra có người đang âm thầm theo dõi.
"Dạ công tử, có người để mắt tới chúng ta." Hà lão nhỏ giọng nói.
"Không cần để ý." Dạ Huyền khẽ lắc đầu nói.
Hắn đã sớm nhận ra có người theo dõi trong bóng tối, chỉ bất quá đối với loại người này, hắn lười để ý mà thôi.
Nếu đối phương thật sự muốn tìm chết, vậy thì thật sự không trách hắn được.
Hà lão nghe vậy cũng không nói gì thêm.
Đi dạo một hồi, ngược lại không gặp lại đám người Giang Vân Kỳ kia nữa.
Dạ Huyền không còn hứng thú lắm, bèn mang theo ba người rời khỏi Trân Bảo Viện.
Mà ngay khoảnh khắc đám người Dạ Huyền rời khỏi Trân Bảo Viện, kẻ theo dõi trong bóng tối liền thông báo cho đám người Giản Tử Hạo.
"Ha, lần này ta xem ngươi làm sao còn dương oai được nữa!"
Giản Tử Hạo không do dự, mang theo đoàn người trực tiếp đi về phía Dạ Huyền.
Ra khỏi Trân Bảo Viện, ra khỏi phố trân bảo, đến lúc đó chính là địa bàn của hắn!