"Nghe danh Phong Lôi Thủ đã lâu, hôm nay vừa hay làm một trận!"

"Văn Lôi đại sư cũng đã thành danh từ lâu, hôm nay lão phu đến lãnh giáo một chút."

Trong sát na, cường giả của Cổ Vân thượng quốc và Lôi Vân Sơn trực tiếp phóng về phía Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi.

Cảnh tượng này khiến không ít đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều có sắc mặt khó coi.

Những kẻ này toàn bộ đều đang nhằm vào Hoàng Cực Tiên Tông!

Các thế lực như Lôi Vân Sơn, Cổ Vân thượng quốc, Thiên Phong thượng quốc, Liệt Thiên Thượng Quốc.

Nhưng lúc này bọn họ lại không có lấy một minh hữu nào, quả thực có chút thê thảm.

Điều này khiến trong lòng bọn họ sinh ra chút cảm khái, vào thời khắc nguy hiểm chỉ có thể dựa vào sư huynh đệ bản thân mà thôi.

Tất cả mọi người đều có thần sắc ngưng trọng, tùy thời chuẩn bị xuất thủ một trận.

Bên kia, đám người thanh niên áo vàng thấy Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi bị người của Cổ Vân thượng quốc và Lôi Vân Sơn ngăn lại, cũng lộ ra nụ cười vui vẻ tàn nhẫn.

Hoàng Cực Tiên Tông chỉ có hai vị cung phụng hộ tống, căn bản không che chở nổi ba mươi mốt vị đệ tử trẻ tuổi.

Điều này đối với bọn hắn mà nói, chính là có thể triệt để xuất thủ.

Chỉ cần tiêu diệt những kẻ thuộc Hoàng Cực Tiên Tông này, bọn họ liền có thể tiến vào bên trong kim trì.

Đây chính là điều Liệt Thiên Thượng Quốc đã ngầm thừa nhận!

"Lên!" Thanh niên áo vàng hô to một tiếng.

"Suất vào kim trì là của chúng ta!"

Những kẻ kia lập tức hô to, lao về phía Dạ Huyền ra tay!

Ngược lại, thanh niên áo vàng không xông lên mà lùi lại phía sau cùng, lộ ra nụ cười có chút gian trá.

Hắn có suất vào kim trì, đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà xông vào.

Nhiệm vụ của hắn chính là khơi dậy lòng cừu hận của những người này đối với Hoàng Cực Tiên Tông, sau đó để những kẻ này đi xử lý Hoàng Cực Tiên Tông.

Rầm rầm rầm ————

Trong khoảng ba mươi mốt người, có hơn hai mươi người đều là tồn tại cấp Vương Hầu, mười một người còn lại cũng là Minh Văn cảnh cửu trọng hoặc Minh Văn cảnh đỉnh phong.

Thực lực như vậy nếu đặt ở Hoàng Cực Tiên Tông, đây tuyệt đối là một nhóm lớn nhân tài trụ cột.

Nhưng bọn hắn lại muốn đối địch với Hoàng Cực Tiên Tông.

Dạ Huyền đi không nhanh không chậm, tay phải làm kiếm chỉ, thần tình lạnh lùng, trong con ngươi mang theo chút hàn mang.

Ra tay là Hám Thiên Môn!

Ầm ầm ————

Trên người Dạ Huyền đột nhiên bộc phát ra kiếm ý kinh khủng!

Phóng vút lên cao, trong nháy mắt xé rách tầng mây, phảng phất như bổ đôi cả bầu trời.

Hưu hưu hưu ————

Từng đạo kiếm khí bán trong suốt lăng không hiện lên bên cạnh thân Dạ Huyền.

Theo mỗi bước chân Dạ Huyền hạ xuống, kiếm khí cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Dạ Huyền này phảng phất chính là một vị kiếm thần.

Trong tay không kiếm nhưng lại có vạn kiếm chi lực gia trì lên thân!

"Kiếm ý?!"

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trên võ đài đều biến sắc.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Dạ Huyền, lộ vẻ kinh ngạc.

"Gã kia vậy mà lại có kiếm ý?"

Rất nhiều người đều cảm thấy khó hiểu.

Chuyện liên quan đến việc Dạ Huyền có đại thành kiếm ý, phía Liệt Thiên Thư Viện đã phong tỏa tin tức, không hề truyền ra ngoài.

Cho nên người biết Dạ Huyền có đại thành kiếm ý cũng không có bao nhiêu.

Hôm nay thấy Dạ Huyền bày ra kiếm ý kinh người như vậy, ai nấy đều giật mình kinh sợ.

Kiếm ý thật đáng sợ.

Không ít người đều lộ vẻ ngưng trọng.

"Không ngờ thủ tịch đại đệ tử này của Hoàng Cực Tiên Tông lại có thực lực bực này, xem ra không yếu hơn Lãnh Dật Phàm là bao."

Điều này làm không ít người đều thu lại lòng khinh thị.

"Đó chính là đại thành kiếm ý sao?" Hoa Vân Phi nhìn những đạo kiếm khí bán trong suốt không ngừng tăng thêm bên cạnh Dạ Huyền, hơi híp mắt lại nói.

"Ngươi có lòng tin bắt hắn không?" Hoa Vân Phi nói với Huyết Liệp Vương.

Ánh mắt Huyết Liệp Vương tĩnh lặng, không chút gợn sóng, chậm rãi nói: "Thực lực cấp Vương Hầu, bất kể là ai cũng không đỡ nổi ta."

"Vậy thì tốt." Hoa Vân Phi khẽ gật đầu.

"Điện hạ..."

Nhưng mà lúc này, sau lưng Hoa Vân Phi, một vị thanh niên cảnh giới Phong Hầu cũng có sắc mặt nghiêm túc nói: "Kẻ kia vẫn chưa bộc phát toàn lực."

"Ồ?" Hoa Vân Phi nhíu mày, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây cũng không phải là toàn bộ thực lực của Dạ Huyền?

"Nói tỉ mỉ một chút." Hoa Vân Phi nói.

Vị thanh niên cấp bậc Phong Hầu kia nghe vậy, tường tận nói tiếp: "Nửa tháng trước tại đạo trường Vạn Thịnh Sơn, trong trận chiến đó, Dạ Huyền vận dụng đại thành kiếm khí, trong nháy mắt bổ ra một lỗ thủng trên bầu trời, phảng phất giống như khai thiên môn trong truyền thuyết vậy."

"Sau đó lại dẫn tới vạn kiếm tề minh!"

"Lúc một kiếm chém ra, đã phá giải toàn bộ chiêu số phòng ngự của đại sư huynh, thậm chí ngay cả động thiên cũng bị trảm diệt!"

Vị thanh niên Phong Hầu này không hề giấu diếm chút nào, đem toàn bộ những gì mình biết nói hết ra.

Về phần tại sao hắn lại biết rõ ràng như vậy.

Bởi vì hắn chính là một thành viên tham gia đại hội giao lưu lúc ban đầu.

Một trong Lục đại tân tấn Phong Hầu.

Lúc trước bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến thần uy của Dạ Huyền.

Cho nên đối với Dạ Huyền, hắn có một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.

Hắn biết rõ Dạ Huyền này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Còn có chuyện này sao..." Hoa Vân Phi kinh ngạc.

Hoa Vân Phi thật sự không tìm hiểu quá nhiều tin tức liên quan đến Dạ Huyền.

Lúc tìm Huyết Liệp Vương cũng là do Nhân Hoàng sắp xếp, Hoa Vân Phi không hề tham gia vào.

Hắn chỉ phụ trách mang Huyết Liệp Vương đi vào kim trì.

Về phần những chuyện khác, cũng không cần hắn lo nghĩ.

Bất quá bây giờ nghe mấy lời của vị tân tấn Phong Hầu đến từ Liệt Thiên Thư Viện này, trong lòng hắn cũng có chút minh ngộ.

Dạ Huyền này e rằng tiềm lực phi thường, thậm chí không kém gì thủ tịch đại đệ tử trước kia của Hoàng Cực Tiên Tông là Lãnh Dật Phàm.

Điều này làm Hoa Vân Phi nheo mắt lại.

Lãnh Dật Phàm người này, hắn biết, kẻ đó phi thường đáng sợ.

Không ngờ Hoàng Cực Tiên Tông sau khi giết chết Lãnh Dật Phàm lại tìm một Dạ Huyền để thay thế.

Hơn nữa nhìn bộ dạng này, Dạ Huyền dường như thật sự gánh vác nổi trọng trách nha...

"Ngươi nói sao?" Hoa Vân Phi liếc Huyết Liệp Vương một cái.

Huyết Liệp Vương ánh mắt vẫn tĩnh lặng, nói: "Thực lực cấp Vương Hầu đều có thể giết."

"Được." Hoa Vân Phi thấy Huyết Liệp Vương bình tĩnh như vậy, hắn không nói thêm gì nữa.

Gã kia đã tự tin như vậy, cũng có nghĩa là căn bản không quan tâm Dạ Huyền có át chủ bài nào khác.

Trong lúc hai người đối thoại.

Đám người muốn cướp đoạt suất vào kim trì kia đã xông về phía Dạ Huyền.

"Đưa danh ngạch cho ta!"

Có người gào thét, giữa chưởng chỉ chân khí cuộn trào, hóa thành một bàn tay khổng lồ rực lửa đánh về phía Dạ Huyền.

Xoẹt ————

Ngay sau đó, một đạo kiếm khí từ bên cạnh Dạ Huyền bay ra.

Kiếm khí bán trong suốt tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền xẹt qua hư không, cắt đứt cổ họng người nọ.

Tiên huyết phun thẳng ra.

Người nọ vô lực ngã xuống đất, gắng gao che cổ họng, trong con ngươi hiện lên vẻ hoảng sợ.

Bàn tay khổng lồ rực lửa mất đi chân khí chống đỡ, nhanh chóng biến mất.

"Giết!"

Những người khác vì xông lên quá nhanh, căn bản không phát hiện ra điểm này.

Xoẹt xoẹt xoẹt ————

Theo kiếm khí quanh người Dạ Huyền liên tục bắn ra, một kiếm cắt yết hầu, căn bản không có bất kỳ động tác hoa mỹ nào.

Tiếng người ngã xuống liên tiếp vang lên.

Trong nháy mắt đã có tám người ngã xuống.

Trên mặt đất bị tiên huyết bao phủ.

Mà những người khác cũng nhận ra điều không đúng, đột nhiên lùi lại, không dám tin nhìn tám người đang dần mất đi sức sống trên mặt đất, sắc mặt trầm xuống.

"Ngươi vậy mà lại hạ sát thủ?!"

Bọn họ ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền đang chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói.

Trên đạo trường cũng xuất hiện rối loạn không nhỏ.

Hành động của Dạ Huyền này thật không ngờ lại hung ác như vậy, vừa ra tay chính là sát chiêu?

Căn bản không cho đối thủ đường sống!

Điều này khiến nội tâm bọn họ sinh ra một cảm giác khác lạ.

Thiếu niên mới nhìn qua chỉ độ mười lăm mười sáu tuổi này thật sự là thủ đoạn độc ác.

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của hắn, phảng phất như thuận tay bóp chết mấy con kiến, không buồn không vui.

Tâm cảnh như vậy sao có thể là của một thiếu niên được?

Hoàn toàn giống như một tên đồ tể già đời.

Nhưng trên người Dạ Huyền, bọn họ lại không cảm nhận được mảy may sát ý nào.

Đây mới là điều đáng sợ nhất.

Giết người trong vô hình.

Những kẻ kia còn đang một bầu máu nóng xông về phía trước, kết quả đến cái rắm cũng không kịp thả đã biến mất.

Dạ Huyền bình tĩnh nhìn hai mươi mấy người đang lùi lại, chậm rãi nói: "Vào khoảnh khắc các ngươi động thủ, liền phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết."

"Người lớn nhà ngươi không dạy ngươi rằng cướp đồ của người khác là phải trả giá rất đắt sao?"

Dạ Huyền lộ ra nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt băng lãnh.

"Ngươi tên ma đầu này, rõ ràng là các ngươi cướp danh ngạch của chúng ta!" Có người giận dữ hét.

Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: "Chúng ta đến mặt mũi còn chưa từng thấy qua, lấy đâu ra chuyện cướp danh ngạch?"

"Hay nói đúng hơn, đây là do Liệt Thiên Thượng Quốc sai sử?"

Dạ Huyền liếc nhìn Hoa Vân Phi ở phía xa, trong con ngươi mang theo vẻ lạnh lùng.

"Ngươi cướp danh ngạch còn giết người, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!"

Một vị thiên kiêu cấp Vương Hầu phẫn nộ quát.

Ầm!

Hắn xuất thủ, tung người nhảy lên như đại bàng giương cánh, đạp không đứng vững giữa trời cao, hai tay kết ấn.

"Phi Long Cầm!" Vị thiên kiêu cấp Vương Hầu này nổi giận gầm lên một tiếng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play