"Vì vậy, tại hạ đề nghị nên lựa chọn lại các suất đi vào Kim Trì!"

Thanh niên mặc áo vàng cao giọng nói.

"Hoắc!"

Một đám thiên kiêu vây quanh thanh niên mặc áo vàng đều cất cao giọng hưởng ứng.

Đi tới phía bên kia, Hoa Vân Phi thấy cảnh tượng này, khóe miệng hơi nhếch lên: "Lần này ta ngược lại muốn xem bọn họ sẽ ứng đối thế nào."

"Điện hạ, những kẻ kia làm loạn như vậy, không tốt lắm đâu."

Phía sau có một Vương Hầu trẻ tuổi cau mày nói.

Hoa Vân Phi lắc đầu nói: "Thế giới này vốn là cường giả vi tôn.

Liệt Thiên Thượng Quốc ta tuy đã giao ba mươi mốt danh ngạch cho Hoàng Cực Tiên Tông, nhưng nếu người của bọn họ không giữ được danh ngạch đó thì cũng không thể trách ai được."

"Hơn nữa, lúc nãy khi bọn họ và Lôi Vân Sơn có mâu thuẫn, chúng ta cũng không nhúng tay vào, đến lúc đó Hoàng Cực Tiên Tông cũng không có lý do gì để nói."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người sau lưng Hoa Vân Phi đều tỏ vẻ như có điều suy nghĩ.

Đúng là như vậy.

"Trong bọn họ, chỉ cần Dạ Huyền, Chu Ấu Vi, Chu Băng Y ba người có thể đi vào là không có ảnh hưởng gì rồi." Hoa Vân Phi thản nhiên cười nói.

"Có thể nhận ra tên kia không?" Hoa Vân Phi nhàn nhạt nói, những lời này chỉ có một người nghe được.

"Ừm." Thanh niên bình thường sau lưng Hoa Vân Phi khẽ gật đầu, không nói nhiều.

"Danh ngạch lần này là vì ngươi đã đồng ý chuyện đó nên mới cho ngươi.

Nếu ngươi làm không xong, đến lúc đó cũng đừng trách Liệt Thiên Thượng Quốc ta." Hoa Vân Phi nhàn nhạt nói.

"Điện hạ yên tâm, từ Vương Hầu trở xuống, không ai tránh được sát chiêu của ta." Thanh niên bình thường bình tĩnh nói, không chút dao động.

"Cũng phải, dù sao ngươi chính là Huyết Liệp Vương chuyên giết cấp Vương Hầu mà." Hoa Vân Phi cười nhạt một tiếng.

Huyết Liệp Vương.

Đây là một cái tên cực kỳ đẫm máu.

Cái tên này gắn liền với mạng sống của mấy ngàn vị cấp Vương Hầu.

Người này xuất thân từ Huyết Sát Môn, chuyên săn giết Vương Hầu.

Người có chiến lực cấp Vương Hầu, không ai có thể sống sót trên tay hắn.

Theo tư liệu về Dạ Huyền để phán đoán, chiến lực hiện nay của Dạ Huyền ở vào bậc Phong Vương trung kỳ.

Điều này được suy đoán dựa vào trận chiến đấu của Dạ Huyền với Trương Nhan Lương và Lâm Phi Viêm.

Lúc tìm sát thủ, Nhân Hoàng còn đặc biệt định nghĩa thực lực của Dạ Huyền ở cấp Phong Vương hậu kỳ.

Cuối cùng Huyết Sát Môn đã phái ra Huyết Liệp Vương, tay lão luyện này.

Khi nhìn thấy Huyết Liệp Vương, Hoa Vân Phi cũng cảm thấy kinh ngạc.

Người này vậy mà còn trẻ như vậy?

Nhưng hắn rất tin tưởng vào uy tín của Huyết Sát Môn.

Trên toàn bộ Nam Vực, thậm chí toàn bộ Đông Hoang Đại Vực đều có người của Huyết Sát Môn tồn tại.

Huyết Liệp Vương được phái ra tự nhiên là có lý do.

Trở lại chuyện chính.

Dưới sự xúi giục của thanh niên mặc áo vàng, hơn ba mươi vị thiên kiêu mặt đằng đằng sát khí, hùng hổ đi về phía đám người Dạ Huyền.

Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn đều tức đến xanh mặt.

Nhưng mà, trong tình huống này, nếu bọn họ còn không đứng ra thì thật không còn gì để nói.

"Các vị muốn làm gì?"

Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn đều vận khí tức, phóng ra khí thế bàng bạc, lạnh lùng nhìn đám người đang đi tới.

"Hai vị đạo hữu, đây là chuyện giữa những người trẻ tuổi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn nhúng tay vào?"

Nhưng đúng lúc này, lại có mấy luồng uy áp càng thêm khủng bố ép về phía Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi!

Một luồng uy áp trong đó đến từ một lão nhân phía sau Mộ Dung Hải.

Người đó hiển nhiên là cao thủ hoàng gia đến từ Thiên Phong thượng quốc, lúc này cũng nhúng tay vào.

Không chỉ có Thiên Phong thượng quốc.

Các cường giả của Cổ Vân thượng quốc, Lôi Vân Sơn, còn có Huyền Ma Động, Yên Hà Sơn, Linh Khư Thánh Địa đều mơ hồ phóng thích uy áp, mang ý uy hiếp.

Điều này làm sắc mặt Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi khó coi không gì sánh được.

Nhưng sâu trong nội tâm, bọn họ lại thầm mừng rỡ.

Cuối cùng cũng bắt đầu rồi à.

Âm mưu nhằm vào Hoàng Cực Tiên Tông lần này không phải chỉ do một thế lực, mà là rất nhiều thế lực.

Mặc dù không liên thủ, nhưng bọn họ đều phối hợp rất ăn ý.

Vừa đến đã nói một câu đây là chuyện giữa những người trẻ tuổi.

Ngụ ý chính là ngoại trừ người trẻ tuổi thì đừng nhúng tay vào.

Một câu nói đã chặn đường Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi, khiến họ không cần phải ra tay nữa.

"Dạ Huyền..."

Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi đều nhìn về phía Dạ Huyền, vẻ mặt bên ngoài vẫn vô cùng khó coi.

Dạ Huyền liếc hai người một cái, biểu tình như cười như không, không nói gì.

Trong lòng Dạ Huyền thậm chí muốn bật cười.

Kỹ năng diễn xuất của hai người này cũng quá tệ đi.

Người ta bảo không được nhúng tay là liền không nhúng tay vào sao?

Ngươi không biết phản bác sao?

Đối phương đến cướp danh ngạch, đây đã là vi phạm quy tắc, vậy mà đối phương còn bắt bọn họ tuân theo quy tắc.

Buồn cười thay, Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi trực tiếp dùng một chiêu 'mượn dốc xuống lừa', thậm chí còn không thèm phản bác.

Đúng là kỹ năng diễn xuất tệ hại.

Dạ Huyền thầm thở dài trong lòng.

Thấy Dạ Huyền không nói gì, Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể phẫn nộ quát: "Hoàng Cực Tiên Tông ta và các ngươi không oán không cừu, tại sao lại làm như vậy?"

"Không oán không cừu? Hoàng Cực Tiên Tông các ngươi cướp danh ngạch Kim Trì của chúng ta, thế mà gọi là không oán không cừu sao?" Thanh niên mặc áo vàng nói giọng không khoan nhượng.

"Đánh rắm! Danh sách này là do Liệt Thiên Thượng Quốc đồng ý." Nhiếp Sơn trầm giọng nói.

"Hắc hắc, Liệt Thiên Thượng Quốc đúng là đã đồng ý, nhưng các ngươi phải giữ được mới được chứ!" Thanh niên mặc áo vàng nhếch miệng cười nói.

"Các ngươi đây là muốn cướp trắng trợn sao?" Trong mắt Nhiếp Sơn lộ vẻ tức giận.

"Xin lỗi, chúng ta chỉ là lấy lại danh ngạch Kim Trì thuộc về chúng ta mà thôi." Thanh niên mặc áo vàng lạnh lùng nói.

"Hai vị đạo hữu vẫn là đừng nhúng tay vào thì hơn."

Lão giả phía sau Mộ Dung Hải chậm rãi mở miệng, uy áp càng thêm sâu.

Điều này khiến Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi cảm thấy áp lực như núi, nhưng cũng vừa hay có cớ để không ra tay.

"Chuyện của đám tiểu bối, cứ để tiểu bối tự giải quyết." Một cường giả phe Lôi Vân Sơn cũng cười nói.

"Hai vị vẫn nên lui ra đi." Cường giả của Cổ Vân thượng quốc cũng xen vào nói.

Trong nhất thời, Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi liên tục lùi lại.

Thấy cảnh này, rất nhiều đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều hơi biến sắc mặt.

"Đại sư huynh!" Có đệ tử nhìn về phía Dạ Huyền, vẻ mặt lộ rõ sự nôn nóng.

Hoàng Triển, Văn Lâm, Lưu Thiên Hạo mấy người cũng nheo mắt lại, có ý muốn ra tay.

Tuy bọn họ đều là gián điệp, nhưng danh ngạch Kim Trì lần này đều là thật.

Sao có thể để cho đám người này cướp đi được?

Dạ Huyền đứng dậy, nhàn nhạt nhìn đám người thanh niên mặc áo vàng, chậm rãi nói: "Danh ngạch của chúng ta là lấy từ Liệt Thiên Thượng Quốc, các ngươi nếu có ý kiến thì tự nhiên có thể đi tìm Nhân Hoàng của bọn họ."

"Đánh rắm! Chúng ta chỉ biết danh ngạch của chúng ta đã bị các ngươi lấy mất!" Thanh niên mặc áo vàng gào lên.

"Đúng vậy! Danh ngạch của chúng ta rõ ràng là bị các ngươi cướp đoạt!" Các thiên kiêu khác cũng nhao nhao phụ họa.

"Chúng ta muốn khiêu chiến các ngươi, đoạt lại danh ngạch thuộc về chúng ta."

"Trả lại danh ngạch cho chúng ta!"

Đám người này đều bị thanh niên mặc áo vàng kia khơi dậy cảm xúc, nhao nhao quát lớn.

"Thật không?" Dạ Huyền mỉm cười nhìn mọi người.

Những kẻ này thật đúng là cam tâm tình nguyện bị người khác lợi dụng làm vũ khí đây mà.

Nhưng mà, có lẽ đây chính là ý định ban đầu của đám người này.

Dù sao thì danh ngạch Kim Trì bị cướp đi, muốn lấy lại cũng không có gì sai.

Chỉ có điều, bọn họ sai lầm ở chỗ không nên đến tìm Dạ Huyền.

"Nói nhảm! Đương nhiên là thật!" Thanh niên mặc áo vàng quát lên.

Bọn họ đều là thiên kiêu đến từ các thế lực xung quanh Liệt Thiên Thượng Quốc, vốn đều có danh ngạch Kim Trì, nhưng vì nửa tháng trước Dạ Huyền đã lấy ba mươi mốt danh ngạch của Liệt Thiên Thượng Quốc, nên Liệt Thiên Thượng Quốc quay đầu liền lấy đi danh ngạch của bọn họ.

Nhưng bọn họ vẫn đến nơi này là muốn tìm Hoàng Cực Tiên Tông đòi lại công đạo.

Mà tất cả chuyện này cũng nhận được sự ngầm đồng ý của Liệt Thiên Thượng Quốc và các thế lực khác.

Chính vì vậy, bọn họ đều dốc hết sức lực, muốn đoạt lại danh ngạch Kim Trì.

"Được."

Dạ Huyền cũng nghiêm túc đi về phía đám người thanh niên mặc áo vàng.

"Phu quân." Chu Ấu Vi thấy vậy cũng vội đuổi theo.

Bọn người Hoàng Triển cũng đứng dậy theo sau lưng Dạ Huyền, lạnh lùng nhìn đám người thanh niên mặc áo vàng.

Cảnh này khiến các thiên kiêu, tu sĩ xung quanh đều lộ ra ánh mắt chờ mong.

Cuối cùng cũng đánh rồi à.

"Các ngươi lui ra sau."

Dạ Huyền vẻ mặt lạnh lùng, tay phải đang đút trong túi chậm rãi rút ra, làm thành kiếm chỉ, hướng về phía thanh niên mặc áo vàng.

Mọi người nghe vậy đều đột nhiên dừng lại.

Bọn họ tin tưởng vào thực lực của Dạ Huyền.

"Dạ Huyền!"

Thấy cảnh này, Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi đều hơi biến sắc mặt, nhưng trong lòng lại mừng như điên.

Dạ Huyền này vậy mà lại định một mình đối phó nhiều người như vậy của đối phương sao?

Đây không phải là muốn chết thì là gì?

Nghĩ đến đây, hai người đều âm thầm ra hiệu bằng mắt cho người của Cổ Vân thượng quốc và Lôi Vân Sơn.

Người của Cổ Vân thượng quốc và Lôi Vân Sơn nhận được ám hiệu của hai người xong đều hiểu ý.

Trong sát na, các cường giả của Cổ Vân thượng quốc và Lôi Vân Sơn đều ra tay, lao về phía Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi.

"Tố Văn Phong Lôi Thủ chi danh, hôm nay vừa hay giao đấu một trận!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play