"Phi Long Cầm!"
Vị Thiên Kiêu Vương hầu này nổi giận gầm lên một tiếng.
Gào thét!
Kèm theo tiếng gào thét của hắn, một con phi long dài trăm thước từ phía sau bay ra, trong nháy mắt phóng về phía Dạ Huyền!
Đây là một chiêu đạo pháp thần thông của người này, sử dụng chân khí biến ảo thành một con phi long để bắt giết.
Long trảo dữ tợn chụp xuống, xé gió phá không!
Một trảo này mà chụp xuống, e là có thể tóm người xé thành năm bảy mảnh!
Xem ra vị Vương Hầu này cũng đã bị chọc giận, vận dụng sát chiêu muốn tiêu diệt Dạ Huyền!
"Chút tài mọn." Thấy phi long đánh tới, Dạ Huyền kiếm chỉ vung lên.
Hưu!
Kiếm khí phá không, một kiếm xuất ra.
Phốc xuy ————
Mi tâm của vị Thiên Kiêu Vương hầu kia trong nháy mắt đã bị kiếm khí xuyên thủng.
"Ực ————"
Vị Thiên Kiêu Vương hầu mặt còn đầy vẻ tức giận, sắp chết đến nơi mà vẫn chưa kịp phản ứng.
Bịch!
Thân thể hắn trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Phát ra một tiếng động lớn.
Cảnh tượng này trực tiếp khiến người ta nhìn đến ngây người.
Một vị Vương Hầu cứ như vậy mà chết một cách đơn giản sao?
Trước đó chết tám vị dù sao cũng chỉ là cảnh giới Minh Văn, bọn họ còn có thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ đây chính là Vương Hầu cơ mà, không ngờ lại bị giết chết đơn giản như vậy!
Điều này thật sự khiến người ta cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Bất kể là Minh Văn cảnh hay là vị Thiên Kiêu Vương hầu này, Dạ Huyền đều chỉ dùng một đạo kiếm khí.
Trong nháy mắt miểu sát.
Ngay tại thời điểm địch nhân vừa chuẩn bị xuất thủ, liền trực tiếp chém giết.
Khiến cho đạo pháp thần thông của đối phương còn chưa kịp thi triển ra uy lực thì đã trực tiếp tiêu tán.
Chiêu Phi Long Cầm của vị Thiên Kiêu Vương hầu kia cũng tan biến ngay trong khoảnh khắc vị Thiên Kiêu Vương hầu đó chết đi.
"Ta đang nằm mơ sao?"
Trên đạo trường, có tu sĩ sắc mặt đã trắng bệch.
Những tu sĩ đến nơi này phần lớn là nhân vật thiên kiêu đến từ phạm vi trăm ngàn dặm quanh Thiên Thanh Sơn mạch.
Chính vì là nhân vật thiên kiêu nên bọn họ còn rất trẻ, tuổi lớn nhất cũng không quá hai mươi lăm.
Độ tuổi như vậy trong giới tu luyện được xem là những người vô cùng trẻ tuổi.
Những trận sinh tử chém giết mà bọn họ từng trải qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí là hoàn toàn chưa có.
Cho nên khi đối mặt với Dạ Huyền, người thuận tay lấy mạng người khác, tâm cảnh của bọn họ xuất hiện dao động rất lớn.
Ngược lại, những cường giả thế hệ trước hộ tống đệ tử tông môn tới đây, sau khi thấy thủ đoạn của Dạ Huyền, đều nheo mắt lại, trong lòng âm thầm thán phục công phu giết người không chớp mắt này của Dạ Huyền.
Ngoài ra, còn có một điểm mà bọn họ thấy rất khác biệt trên người Dạ Huyền.
"Hắn sử dụng là kỹ thuật giết người thuần túy, không có bất kỳ sự hoa mỹ loè loẹt nào." Huyết Liệp Vương chỉ ra điểm đó.
"Đúng là như vậy!" Hoa Vân Phi âm thầm gật đầu.
Những kẻ kia cứ thế xông thẳng lên chỗ Dạ Huyền, cho rằng Dạ Huyền muốn cùng bọn họ đại chiến ba trăm hiệp.
Nào ngờ Dạ Huyền chưa bao giờ nghĩ đến những thứ đó, vừa ra tay liền nhắm vào điểm chí mạng của những người này, trong nháy mắt chém giết không chút do dự.
Dạ Huyền và những thiên kiêu kia hoàn toàn là người ở hai đẳng cấp khác nhau.
Giống như một đứa bé đánh nhau với một người trưởng thành.
Đứa bé cầm đao kiếm, miệng hô khẩu hiệu, ý đồ đại chiến ba trăm hiệp với người trưởng thành kia.
Kết quả người trưởng thành trở tay một kiếm, trực tiếp chém bay đầu đứa bé, căn bản không thèm đối đầu chính diện với ngươi.
Điểm xuất phát của hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp.
Theo cách nhìn của bọn họ, Dạ Huyền chính là người trưởng thành kia.
Mà những kẻ kia chẳng qua chỉ là con nít mà thôi...
"Ngươi giết bọn hắn?!" Những người còn sống sót đều lộ vẻ kinh sợ.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ hành động của Dạ Huyền lại tàn nhẫn đến vậy, hoàn toàn không chừa đường sống.
Phải biết rằng, bọn họ đều là thiên kiêu đến từ các đại thế lực đó!
Tuy thế lực của bọn họ không bằng tam đại tu luyện thánh địa, nhưng cũng là những thế lực mạnh hơn Hoàng Cực Tiên Tông.
Dạ Huyền này sao lại dám như thế?!
Hắn chẳng lẽ không sợ bị trả thù sao!?
"Ngươi có biết vị Vương Hầu ngươi vừa giết đến từ Phi Long Thánh Địa không? Thực lực Phi Long Thánh Địa mạnh hơn Hoàng Cực Tiên Tông của ngươi không biết bao nhiêu lần! Ngươi giết người của bọn họ, ngươi chết chắc rồi!" Có Vương Hầu ngoài mạnh trong yếu nói.
Dạ Huyền thản nhiên nhìn kẻ kia, chậm rãi nói: "Cho nên ý ngươi là vì hắn là người của Phi Long Thánh Địa, nên ta phải đứng yên để hắn đánh?"
"Hay là nói, ta nên cùng các ngươi đại chiến mấy trăm hiệp, sau đó thua trận, bị các ngươi cướp đi danh ngạch kim trì?"
"Giới tu luyện này không phải chỗ chơi đồ hàng của đám nhóc các ngươi, không muốn chết thì đừng dính vào."
Dạ Huyền thần sắc thờ ơ.
Từ vạn cổ đến nay, hắn đã trải qua rất nhiều sinh tử đau khổ, hiểu rõ sự tàn khốc của giới tu luyện hơn bất kỳ ai.
Cũng càng rõ ràng hơn.
Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn lớn nhất đối với bản thân mình.
Những kẻ này nhìn bề ngoài có vẻ suy nghĩ ngây thơ, nhưng thực chất đã ăn sâu bén rễ cái tư tưởng rằng thứ bọn họ muốn thì nhất định phải lấy được vào tay, thế lực của bọn họ cường đại, kẻ yếu thế hơn liền phải khuất phục.
Theo cách nhìn của bọn họ, Hoàng Cực Tiên Tông thế yếu, không bằng thế lực đứng sau mỗi người ở đây, cho nên bọn họ cảm thấy Hoàng Cực Tiên Tông là quả hồng mềm mặc sức bóp nắn.
Vì vậy, khi Dạ Huyền chém giết những kẻ kia, tâm linh bọn họ phải chịu sự trùng kích cực lớn.
Theo cách nhìn của bọn họ, Hoàng Cực Tiên Tông nhất định sẽ sợ các đại thế lực liên hợp lại trả thù, cho nên tuyệt đối không dám làm càn.
Không ngờ rằng Dạ Huyền lại chẳng thèm để ý đến những điều đó của ngươi.
Mấy câu nói đã trực tiếp vạch trần hoàn toàn những suy tính trong lòng của những kẻ này.
Trên thực tế, bọn họ chính là nghĩ như vậy!
Nhưng sau khi bị Dạ Huyền nói ra, bọn họ cảm thấy một trận khuất nhục.
Chỉ là nhìn Dạ Huyền được bao quanh bởi kiếm khí ngày càng nhiều, bọn họ sợ hãi.
Thật sự sợ!
Khi nhìn thấy chín người cùng ra tay đã chết ngay lập tức, thậm chí trong đó còn có một vị Vương Hầu, bọn họ thật sự sợ hãi.
Kẻ kia hoàn toàn không hành động theo sáo lộ.
Nếu bọn họ thật sự xông lên, chỉ sợ sẽ chết thảm hại hơn.
Lần này bọn họ đến đây không có cường giả tông môn hộ tống, nếu thật sự chết ở đây, tạm thời cũng không có người nhặt xác.
Nghĩ đến đây, bọn họ đều lựa chọn lùi lại.
"Này! Sao các ngươi lại lui?!"
Thanh niên mặc áo vàng ở phía sau thấy cảnh tượng như vậy, tức khắc vội vàng nói: "Người này chính là ngoài mạnh trong yếu! Các ngươi đừng nhìn hắn hiện tại vênh váo như vậy, nhưng khẳng định chân khí đã không còn nhiều lắm! Hắn nói những lời này là cố ý dọa các ngươi đó!"
Mọi người nghe vậy đều không nói gì, trực tiếp lựa chọn lùi sang một bên.
"Các ngươi, đám hèn nhát này!" Thanh niên mặc áo vàng tức khắc tức giận vô cùng.
"Ngươi đã rất muốn danh ngạch, vậy thì tới đây đi." Dạ Huyền nhìn về phía thanh niên mặc áo vàng, trong con ngươi lóe lên một tia sát ý.
Tuy những người đó rất ngu xuẩn, nhưng cũng có nguyên nhân là do kẻ kia châm ngòi thổi gió.
Thanh niên mặc áo vàng nghe vậy, thân thể tức khắc cứng đờ, xoay người lại nhìn Dạ Huyền đang đi tới, vội vàng khoát tay nói: "Huynh đệ, hiểu lầm rồi, ta có danh ngạch."
"Cái gì?!"
Những người khác nghe thấy thế, tức khắc trợn mắt, nhìn chằm chằm thanh niên mặc áo vàng nói: "Mẹ kiếp nhà ngươi! Ngươi có danh ngạch rồi sao cứ ở đó la lối om sòm làm gì!?"
"Đồ chó này dùng chúng ta làm thương sử!"
Trong lúc nhất thời, đám đông phẫn nộ, kích động trực tiếp vây lấy thanh niên mặc áo vàng.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả! Ta đây cũng là muốn tốt cho các ngươi thôi mà." Thanh niên mặc áo vàng cười khổ nói.
"Vì muốn tốt cho chúng ta? Vậy thì giao danh ngạch của ngươi ra đây!" Có Vương Hầu lạnh giọng nói.
Nói rồi liền muốn động thủ với thanh niên mặc áo vàng.
Cảnh tượng mang tính hài kịch này khiến người ta xem mà thấy buồn cười.
"Này, cũng không phải ta cướp danh ngạch của các ngươi! Người cướp danh ngạch là Hoàng Cực Tiên Tông kia mà!" Thanh niên mặc áo vàng cau mày nói.
"Còn dám nói!"
Thế nhưng, lời này còn chưa dứt, đã khiến những người này tức giận, ào ào phóng ra Vương Hầu chi uy, muốn trấn áp thanh niên mặc áo vàng.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, thanh niên mặc áo vàng cũng đột nhiên bộc phát, trên người đột nhiên sinh ra một luồng khí tức càng thêm khủng bố, trong nháy mắt đánh lui những người đó.
"Sao có thể..."
"Ngươi...
ngươi...
ngươi lại là đỉnh cấp Phong Vương!"
Lần này, những kẻ kia đều kinh hãi.
"Lão hổ không phát uy, các ngươi thật sự coi ta là mèo bệnh à?" Thanh niên mặc áo vàng cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Ta thiện ý giúp các ngươi, các ngươi bây giờ đánh không lại lại quay sang cắn ngược lại một cái, quả thực khiến ta đau lòng."
"Ngươi, tên khốn này!" Lời nói này càng khiến những người kia tức giận đến cực điểm, nhưng uy áp đỉnh cấp Phong Vương của thanh niên mặc áo vàng cũng khiến bọn họ không dám vọng động.
Hưu ————
Lại đúng lúc này, một tiếng xé gió thảm thiết đột nhiên vang lên.
"Hả?!" Thanh niên mặc áo vàng vốn định đại phát thần uy, đột nhiên trong lòng căng thẳng, không chút do dự, trực tiếp đạp không mà đi.
"Ngươi tự tìm cái chết!" Sắc mặt thanh niên mặc áo vàng âm trầm xuống, nhìn về phía Dạ Huyền vừa ra tay.
"Không." Dạ Huyền khẽ lắc đầu, thần tình lạnh lùng nói: "Là ngươi."
"Đáng chết."
Sau một khắc.
Dạ Huyền kiếm chỉ đảo qua.
Kiếm Khí Cổn Long Bích.