"Linh tài của ta!"

Mà với tâm tính của Liêu Nhạc, lúc này cũng không nhịn được kêu rên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Hoa Phong lão nhân mặc dù không lên tiếng, nhưng hai nắm đấm dưới tay áo bào đã siết chặt, liên tục run rẩy, tức giận đến cực điểm.

Đối với một luyện dược sư đỉnh cấp mà nói, linh tài là có sinh mạng, bọn họ cần phải phát huy hết mọi công dụng của nó đến cực hạn, đây mới là sự tôn kính đối với linh tài.

Hôm nay Dạ Huyền lại ném toàn bộ linh tài của cả hai bọn họ vào lò luyện đan, đây chẳng phải là làm hỏng chuyện rồi sao?!

Mỗi loại linh tài đều có đặc tính riêng, nếu để hai loại linh tài tương khắc đặt chung một chỗ sẽ gây ra kết quả khó có thể tưởng tượng!

Mà linh tài cần để luyện chế mỗi loại đan dược cũng không thể chỉ có một loại.

Giống như Thiên Thần Đan và Nguyên Dương Đan mà Liêu Nhạc cùng Hoa Phong lão nhân muốn luyện chế, cả hai đều thuộc về cực phẩm linh đan, linh tài cần thiết cho loại đan dược như vậy đều vô cùng phức tạp.

Toàn bộ linh tài của hai loại đan dược ném hết vào lò luyện đan, hậu quả này khó có thể tưởng tượng!

Đừng nói là Hoa Phong lão nhân cùng Liêu Nhạc, ngay cả Ngô Kính Sơn cũng không nghĩ tới điểm này, tay đều sợ đến run lên.

Lúc trước khi Dạ Huyền luyện đan, hắn ở ngay bên cạnh.

Lúc đó Dạ Huyền chỉ luyện chế một loại đan dược, cũng là đem toàn bộ linh tài ném vào, khi đó cũng làm Ngô Kính Sơn sợ hết hồn.

Nhưng lần đó Dạ Huyền đã luyện thành đan một cách hoàn mỹ, khiến Ngô Kính Sơn thất kinh.

Lần luyện đan này, Ngô Kính Sơn cũng đoán được Dạ Huyền sẽ ném toàn bộ vào, nhưng không ngờ Dạ Huyền lại đem linh tài của cả hai loại đan dược ném hết vào.

Đây là hai loại đan dược hoàn toàn khác nhau mà, làm sao có thể ném chung một chỗ!?

"Chậc chậc chậc..." Một bên, Đan Nguyên đại sư hồi phục tinh thần lại, ánh mắt hài hước nói: "Đây chính là cái gọi là luyện dược đại sư sao? Ngươi thế này mà không nổ lò thì ta ngược lại xin lập lời thề ăn *."

Thao tác luyện đan của Dạ Huyền suýt nữa làm hắn cười phun.

Vị Đan Nguyên đại sư này đã hoàn toàn tin tưởng vào suy nghĩ của mình.

Dạ Huyền này thật không phải là luyện dược đại sư.

Chẳng những vậy, còn là một tên lừa gạt.

Hắn làm luyện dược sư nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy loại thủ pháp luyện đan này, quả thật chính là khôi hài!

Thế này cũng có thể gọi là luyện đan sao?

"Ta đã nói người này căn bản không biết luyện đan, các ngươi còn không tin." Đan Nguyên đại sư nhìn Liêu Nhạc và Hoa Phong lão nhân đang tức đến xanh mặt, không khỏi lắc đầu bật cười nói.

"Tiên sinh đang luyện đan, mong rằng không nên ồn ào." Ngô Kính Sơn nhìn Đan Nguyên đại sư một cái, lạnh lùng nói.

Đan Nguyên đại sư cũng không tức giận, ngược lại ánh mắt hài hước nhìn Dạ Huyền: "Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể luyện ra cái quái gì."

Lúc này, lòng Liêu Nhạc và Hoa Phong lão nhân đang rỉ máu.

Linh tài bọn họ đưa cho Dạ Huyền là do bọn họ chuẩn bị rất lâu.

Hôm nay toàn bộ bị giày xéo, tổn thất trọng đại nha!

Chỉ là đến bây giờ, bọn họ cũng không dám nói gì, chỉ có thể kỳ vọng Dạ Huyền nhanh chóng kết thúc, sau đó dẫn bọn hắn đi tìm đại sư chân chính.

Chỉ tiếc, bọn họ nhất định sẽ thất vọng.

Dạ Huyền đem linh tài đưa vào lò luyện đan, dẫn động địa hỏa, sau đó đóng nắp lò lại, bắt đầu luyện đan.

Cảnh tượng đó khiến Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc và Đan Nguyên đại sư trong lòng run sợ, rất sợ nổ lò.

Điều khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ là lò luyện đan lại không nổ tung, dường như mọi thứ vẫn bình thường?

Điều này cũng khiến bọn họ hơi thở phào nhẹ nhõm.

Không nổ lò là tốt rồi.

Nếu như nổ lò, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ bị thương.

Bọn họ cũng không muốn 'chưa xuất sư đã chết'.

Đại sư còn chưa thấy mặt, đan dược còn chưa luyện chế xong, kết quả lại vì nổ lò mà bị thương.

Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ thành trò cười cho người trong nghề.

Rất nhanh, trong ánh mắt kinh nghi bất định của bọn họ, Dạ Huyền đi vòng quanh lò luyện đan.

"Hắn đang làm gì thế?"

Bất luận là Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc hay Đan Nguyên đại sư đều ngây mặt ra, không hiểu Dạ Huyền đang làm gì.

Thần sắc của bọn họ giống hệt như Ngô Kính Sơn lúc trước thấy Dạ Huyền luyện đan.

Lần này, Ngô Kính Sơn không có nghi hoặc, ngược lại còn mang theo sự chờ mong.

Lò luyện đan không nổ tung, chứng tỏ linh tài bên trong không xảy ra xung đột, có khả năng ngưng tụ thành đan.

Dạ Huyền không để ý đến mấy người, hắn đi quanh lò luyện đan hai vòng, sau đó dừng lại, hướng về phía thân lò đột nhiên vỗ ra một chưởng.

Coong!

Một tiếng vang lớn vang lên, khiến mọi người giật mình.

"Mẹ nó!"

"Ngươi làm gì thế!?"

Đan Nguyên đại sư trực tiếp bị dọa lui về sau hai bước, kinh nghi bất định nhìn Dạ Huyền.

"Câm miệng." Dạ Huyền quát lạnh một tiếng, tiếp tục đi vòng quanh lò luyện đan.

Thuật luyện đan của hắn vốn đã rất khác biệt so với luyện dược sư bình thường.

Đây chẳng qua chỉ là thao tác bình thường thôi.

Nhưng điều này rơi vào mắt Hoa Phong lão nhân và những người khác lại có vẻ như quái vật.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi Dạ Huyền rốt cuộc đang làm gì.

Quá quỷ dị.

Vỗ vào lò luyện đan, đây hoàn toàn là muốn làm nó nổ tung mà!

Nhưng điều quỷ dị là nó lại không nổ.

Giống như trước đó, quái dị tới cực điểm!

"Đó là thủ pháp luyện đan gì vậy..." Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc đều thầm lẩm bẩm trong lòng.

Thao tác của Dạ Huyền quả thực khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.

Nhưng mà, thế này thật sự có thể thành đan sao?

Vẫn chưa biết được nha.

Theo thời gian trôi đi.

Dạ Huyền lại đi quanh lò luyện đan hai vòng, sau đó lại đánh ra một chưởng.

Một chưởng kia, Dạ Huyền vận dụng lực lượng đạo văn của đạo thể, hội tụ ở lòng bàn tay.

Một chưởng đánh ra, rơi trên lò luyện đan, lực lượng trong nháy mắt khuếch tán ra toàn bộ lò, làm cho lò luyện đan đột nhiên run lên.

Nếu có người có khả năng quan sát được bên trong lò luyện đan lúc này, chỉ sợ sẽ phải kinh sợ tới cực điểm.

Bởi vì theo một chưởng kia của Dạ Huyền, bên trong lò luyện đan, rất nhiều linh dịch đột nhiên bắt đầu ngưng tụ thành đan!

Hơn nữa còn là hai loại đan dược đồng thời ngưng luyện!

Mỗi loại đan dược có chừng hai mươi viên!

Hai loại đan dược hoàn toàn khác biệt vậy mà lại ngưng kết bên trong cùng một lò luyện đan, không hề ảnh hưởng lẫn nhau.

Cảnh tượng này nếu bị người trong giới luyện dược nhìn thấy, chỉ sợ sẽ tôn sùng là thần tích!

Chỉ có thần mới có thao tác như vậy.

Đương nhiên, cảnh tượng này định sẵn không ai có thể thấy được.

"Làm bộ làm tịch."

Trong phòng luyện đan, Đan Nguyên đại sư thấy động tác của Dạ Huyền, trong lòng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt càng đậm.

Lúc trước, Đan Nguyên đại sư còn có thể che giấu một chút, bây giờ có thể nói là không che giấu chút nào.

Bởi vì hắn đã hoàn toàn không tin bên trong Hoàng Cực Tiên Tông có đại sư tồn tại.

Viên cực phẩm cửu biến linh đan này nhất định là tiểu tử này không biết nhặt được ở đâu, sau đó giả vờ bí hiểm, cho nên mới bịa đặt lời nói dối này, để người ta lầm tưởng bên trong Hoàng Cực Tiên Tông thật sự tồn tại một vị luyện dược đại sư như vậy.

Không chỉ Đan Nguyên đại sư, lúc này ngay cả Hoa Phong lão nhân cũng nảy sinh hoài nghi như vậy.

Trên thực tế, lúc trước ở Hoài Nam thành, hắn đã có nghi hoặc như vậy, vì thế mới phái người lặng lẽ đi theo Dạ Huyền.

Trên Linh Chu, Dạ Huyền bày ra lực lượng cực kỳ khủng bố, cũng có thể nói là người đứng sau Dạ Huyền rất đáng sợ, khiến hắn nhận định Hoàng Cực Tiên Tông chắc chắn tồn tại một vị luyện dược đại sư.

Vị Dạ Huyền này có thể là đệ tử của vị đại sư kia.

Chính vì vậy, hắn mới chọn đến nơi này trước.

Nhưng mà hiện tại, hắn bắt đầu hoài nghi thật giả.

Đây chẳng lẽ là Hoàng Cực Tiên Tông cố ý diễn một màn kịch hay sao...

Chỉ có Liêu Nhạc là coi như tương đối tin tưởng vững chắc.

Bởi vì ban đầu ở Linh Chu, hắn đã tận mắt thấy thần uy của Dạ Huyền.

Đối mặt với từng vị phó hội trưởng Linh Chu Hội mạnh mẽ không gì sánh được, Dạ Huyền không hề sợ hãi, phong thái đó khiến Liêu Nhạc nhận định phía sau Dạ Huyền khẳng định có cường giả!

Còn như hiện tại, tất cả chỉ khiến Liêu Nhạc cảm giác Dạ Huyền cũng không phải luyện dược sư.

Nhưng phía sau hắn khẳng định vẫn có người!

"Dạ tiểu hữu à, ngươi mau nhanh kết thúc đi, tim ta chịu không nổi đâu..." Liêu Nhạc thầm cầu khẩn trong lòng.

Dưới ánh mắt chăm chú của mấy người, Dạ Huyền lại bắt đầu đi vòng quanh lò luyện đan.

Dạ Huyền luôn chú ý động tĩnh bên trong lò luyện đan, hắn di chuyển không phải là tùy tiện chạy loạn, mà là đang dẫn dắt khí tức bên trong lò.

'Khí tẩu thần long, một hơi đan thành.'

Đây là một luyện dược thuật của Dạ Huyền.

Cho dù là Dược Thiên Đế, người khai sáng đạo luyện dược sư ở thời đại xa xưa, cũng không nắm giữ loại luyện dược thuật này.

Nói ra thì, Dược Thiên Đế cũng là do Dạ Huyền dạy dỗ.

"Được rồi."

Dạ Huyền khẽ thở ra một ngụm trọc khí, dừng lại, đánh ra một chưởng.

Coong!

Trong sát na, địa hỏa tắt hẳn.

Nắp đỉnh lò luyện đan đột nhiên mở ra.

Vù vù ————

Hai luồng thần vận hoàn toàn khác biệt từ bên trong lò luyện đan lao ra.

"Đan vận?!"

Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc, Đan Nguyên đại sư đều trừng lớn hai mắt, không dám tin tưởng.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, hai viên thuốc lao ra.

Dạ Huyền mở tay phải ra.

Hai viên đan dược kia tự động bay về phía Dạ Huyền.

Hai loại đan dược hoàn toàn khác biệt.

Nguyên Dương Đan màu đỏ thẫm và Thiên Thần Đan màu trắng tinh.

Lơ lửng trên lòng bàn tay Dạ Huyền.

Tựa như thần tích.

"Thành đan?!" Lần này, cả ba người đều sững sờ.

"Tiên sinh vô địch!" Ngô Kính Sơn lại kích động không thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play