"Thành đan?!"
Ba người Hoa Phong lão nhân này đều sững sờ.
Này?!
Tình huống gì đây?
Hoàn toàn ngơ ngác.
Trong mắt bọn họ, thao tác của Dạ Huyền không làm lò luyện đan nổ tung đã là kết quả rất tốt rồi, vậy mà lại thành đan!?
Hơn nữa còn có đủ đan vận?!
Đây tuyệt đối là linh đan chân chính!
"Tiên sinh vô địch!"
Lúc này Ngô Kính Sơn cũng kích động không thôi.
Trước đây hắn đã từng chứng kiến kỳ tích trên người Dạ Huyền, hôm nay lại lần nữa chứng kiến.
Với lại kỳ tích lần này còn khoa trương hơn lần trước.
Bởi vì lần trước Dạ Huyền chỉ luyện chế một loại đan dược.
Mà lần này là luyện chế cùng lúc hai loại đan dược!
"Ủa, sao còn có nữa!?"
Lúc này Ngô Kính Sơn đột nhiên trừng lớn hai mắt nhìn lò luyện đan, vô cùng kinh hãi.
Lại một viên thuốc nữa từ trong lò luyện đan bay ra, bay vào tay Dạ Huyền.
"Này?!"
Ba người Hoa Phong lão nhân vốn đã chấn động không thôi, sau khi thấy cảnh này thì hoàn toàn sững sờ.
Nhưng rất nhanh, bọn họ chết lặng.
Cộng thêm hai viên ban đầu, ước chừng bay ra bốn mươi viên thuốc!
Mỗi loại hai mươi viên.
Một là Nguyên Dương Đan, hai là Thiên Thần Đan.
Một lò luyện hai đan.
Hành động có một không hai như vậy, mấy người có thể làm được?
Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc, Đan Nguyên đại sư đều ngơ ngác nhìn Dạ Huyền, ngẩn cả người.
"Đan thành, với lại không chỉ hai viên?!"
Ba người cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân có chút không đủ dùng.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?!
"Không thể nào, đây tuyệt đối không thể nào!" Đan Nguyên đại sư lẩm bẩm không thôi, hắn nhìn chằm chằm đan dược trong tay Dạ Huyền, trầm giọng nói: "Với thuật luyện dược của ngươi, làm sao có thể luyện chế ra đan dược được, những đan dược này nhất định là các ngươi đã sớm bỏ vào bên trong!"
"Đạo hữu nói vậy không khỏi có chút muốn ăn đòn rồi." Ngô Kính Sơn sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn Đan Nguyên đại sư.
Nếu là lúc bình thường, hắn có thể nói chuyện tử tế với Đan Nguyên đại sư, nhưng Đan Nguyên đại sư sau khi nhìn thấy Dạ Huyền luyện chế ra đan dược lại còn dám nghi ngờ Dạ Huyền, thậm chí nói xấu.
Điều này khiến Ngô Kính Sơn không thể nhịn được.
"Không phải thì hắn làm sao luyện chế được?" Đan Nguyên đại sư hét lên.
"Ngươi quản ta luyện ra thế nào làm gì, lại chẳng có phần của ngươi." Dạ Huyền liếc Đan Nguyên đại sư một cái, nhàn nhạt nói: "Ta thấy ngươi là sợ mình thua cuộc, phải thực hiện lời hứa ăn cứt đúng không?"
"Ngươi!" Đan Nguyên đại sư lập tức nổi giận.
Lúc Dạ Huyền luyện đan, hắn đã nói một câu, nếu Dạ Huyền có thể thành đan, hắn sẽ trồng cây chuối ăn cứt.
Làm sao cũng không ngờ Dạ Huyền lại thật sự thành đan.
Điều này làm cho Đan Nguyên đại sư, cái mặt già này, có chút không giữ được thể diện.
"Sao nào, ngươi đang nghĩ đến chuyện nuốt lời sao?" Dạ Huyền nhìn Đan Nguyên đại sư một cách hài hước.
Lão già này trước đó là kêu gào hung hăng nhất.
Tuy Dạ Huyền không đến mức tức giận vì loại ếch ngồi đáy giếng này, nhưng tát vào mặt hắn một chút cũng không tệ.
"Không chừng đây là phế đan, phế đan cũng không tính là thành đan." Đan Nguyên đại sư sắc mặt tái xanh, mắng.
Nhưng mà nói xong, Đan Nguyên đại sư liền hối hận.
Vừa rồi hắn đã nhìn thấy đan vận, đủ để chứng nhận đan dược Dạ Huyền luyện chế là linh đan.
Lời hắn nói bây giờ chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?
"Dạ tiểu hữu, có thể cho lão phu xem đan dược một chút được không." Lúc này Hoa Phong lão nhân vẻ mặt lo lắng không yên đi tới trước mặt Dạ Huyền, thấp giọng hỏi.
"Đương nhiên." Dạ Huyền ngón tay khẽ động, một viên Nguyên Dương Đan màu đỏ thẫm bay về phía Hoa Phong lão nhân.
"Ta cũng muốn xem một chút, có được không?" Liêu Nhạc tiến tới gần, mặt dày nói.
Dạ Huyền làm theo, điểm một viên Thiên Thần Đan bay về phía Liêu Nhạc.
Cả hai người đều cẩn thận từng li từng tí nâng đan dược trong tay, tỉ mỉ xem xét.
Khung cảnh lập tức yên lặng trở lại.
Đan Nguyên đại sư nhìn về phía hai người, nét mặt lộ vẻ khẩn trương.
Nói thật, bây giờ hắn đã có chút hối hận.
Sớm biết vậy, hắn cũng nhờ Dạ Huyền luyện chế giúp thì đã không có cục diện khó xử như hiện tại.
Nhưng gương vỡ khó lành, hắn chỉ có thể mong chờ đan dược Dạ Huyền luyện chế ra là loại rác rưởi nhất.
Như vậy hắn có thể vãn hồi lại chút thể diện.
Nhưng mà, Đan Nguyên đại sư chắc chắn phải thất vọng.
"Đây..."
Hoa Phong lão nhân nhìn viên Nguyên Dương Đan trong tay, kích động đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng, run rẩy nói: "Cực phẩm cửu biến linh đan?!"
"Của ta đây cũng là cực phẩm cửu biến linh đan!" Liêu Nhạc cũng kinh hô.
"Cái gì!?" Đan Nguyên đại sư nghe vậy trực tiếp suýt nữa sợ đến tê liệt.
"Sao có thể?!" Đan Nguyên đại sư không dám tin nhìn Dạ Huyền.
Dạ Huyền mặc cho ba mươi tám viên thuốc lơ lửng bên cạnh, nhìn về phía Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc đang kinh hãi tột độ, mỉm cười nói: "Đan dược cấp bậc linh đan, ta kém cỏi nhất cũng chỉ có thể luyện chế đến cực phẩm cửu biến, không đạt đến lục biến và thất biến mà các ngươi muốn, không ngại chứ?"
Những lời này thiếu chút nữa không khiến mấy người tức hộc máu.
Mẹ ngươi!?
Kém cỏi nhất chỉ có thể luyện chế cực phẩm cửu biến linh đan?!
Lời này nếu truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu luyện dược sư muốn tức đến hộc máu.
"Không ngại, không ngại!" Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc đều lia lịa xua tay, kích động tột độ.
Giờ thì bọn họ đều đã hiểu.
Dạ Huyền mới là vị luyện dược đại sư chân chính kia!
Một luyện dược đại sư có khả năng luyện chế cực phẩm cửu biến linh đan!
"Dạ đại sư, xin nhận lão phu một lạy!"
Hoa Phong lão nhân đột nhiên nghiêm mặt, trực tiếp quỳ xuống trước Dạ Huyền rồi dập đầu.
Liêu Nhạc cũng làm như vậy.
Hai người trực tiếp bị thuật luyện dược của Dạ Huyền khuất phục sâu sắc!
Sự kính ngưỡng đối với Dạ Huyền thật sự như hồng thủy, thao thao bất tuyệt.
"Đại sư, ngài có nhận đồ đệ không?" Liêu Nhạc nhìn Dạ Huyền, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, sự kích động bộc lộ rõ trong lời nói.
"Khụ khụ, lão phu cũng muốn bái Dạ đại sư làm thầy." Hoa Phong lão nhân ho nhẹ hai tiếng, lập tức nói.
Dạ Huyền nhìn hai người đang quỳ trước mặt mình, ánh mắt yên tĩnh, lắc đầu nói: "Thật không dám giấu, các ngươi chưa đạt tiêu chuẩn thu đồ đệ của ta."
Từ vạn cổ đến nay, Dạ Huyền đã thu rất nhiều đồ đệ, nhưng vì lần phản bội chín vạn năm trước, Dạ Huyền tạm thời không có tâm tư thu đồ đệ.
Vả lại, xét theo tiêu chuẩn của hắn, Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc xác thực còn chưa đủ tư cách.
Lời vừa nói ra lập tức khiến Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc bị đả kích.
"Thôi đi! Hai vị, lúc trước lão phu bái sư Dạ tiên sinh cũng đâu có được nhận." Ngô Kính Sơn cười nói ở bên cạnh.
Lúc trước Dạ Huyền đoán ra Chu Ấu Vi là nhất thể song phách, đồng thời chỉ ra căn bệnh khó nói của hắn, khiến Ngô Kính Sơn trực tiếp kinh vi thiên nhân, tại chỗ muốn bái sư.
Chỉ tiếc Dạ Huyền không muốn nhận hắn.
Ngô Kính Sơn ngược lại cũng đã nhìn ra, nhân vật lợi hại như Dạ Huyền không thu đồ đệ cũng rất bình thường.
Nghe vậy, Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc ngược lại đã hiểu ra không ít, nói với Dạ Huyền: "Nếu đại sư không thu đồ đệ, vậy bọn ta tôn ngài là lão sư có được không?"
"Tùy các ngươi." Dạ Huyền cũng lười tính toán.
"Đúng rồi, trước đó các ngươi nói chỉ cần một viên đan dược, nhưng các ngươi đưa linh tài là hai mươi phần, ta cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi, nên cho các ngươi thêm hai viên."
Dạ Huyền đầu ngón tay khẽ động, Thiên Thần Đan và Nguyên Dương Đan mỗi loại bay ra hai viên, rơi vào tay Liêu Nhạc và Hoa Phong lão nhân.
"Đa tạ lão sư!" Hai người nhất thời mừng rỡ không thôi.
Linh tài bọn họ đưa ra đúng là hai mươi phần, đây là đã suy xét đến tỉ lệ thành đan.
Luyện dược sư khi luyện chế đan dược không phải lúc nào cũng thành công 100%.
Đan dược càng cao cấp thì càng khó luyện chế, do đó lúc chuẩn bị linh tài cũng sẽ chuẩn bị nhiều thêm mấy phần.
Nhưng bọn họ làm sao cũng không ngờ tỉ lệ thành đan của Dạ Huyền lại là 100%!
Nhận được đan dược mình muốn, hơn nữa còn gấp ba số lượng, thật sự không thể vui mừng hơn.
"Chỗ này ngươi nhận lấy, đưa cho người trong tông môn có nhu cầu." Dạ Huyền đẩy ba mươi bốn viên cực phẩm cửu biến linh đan còn lại về phía Ngô Kính Sơn.
"Được!" Ngô Kính Sơn kích động không thôi, trịnh trọng cất kỹ ba mươi bốn viên cực phẩm cửu biến linh đan.
Đây đều là cực phẩm cửu biến linh đan đấy!
Nếu như đem ra ngoài bán đấu giá, không biết sẽ gây ra chấn động mạnh mẽ đến mức nào!
Giờ này khắc này, trong phòng luyện đan, người duy nhất trong lòng khó chịu chỉ còn lại Đan Nguyên đại sư.
Đan Nguyên đại sư này thật sự cảm thấy khó chịu như ăn phải cứt.
Thiếu niên trông có vẻ bất cần đời này lại thật sự là đại sư có thể luyện chế cực phẩm cửu biến linh đan?!
Mà bản thân lại vừa đắc tội vị đại sư này không lâu.
Còn có chuyện gì khó chịu hơn thế này nữa sao?
Đan Nguyên đại sư thậm chí muốn khóc, hắn há hốc mồm không biết nên nói gì cho phải.
"Ngô lão đầu, đem người này đi đi, ta muốn nói chuyện chính với bọn họ." Dạ Huyền liếc Đan Nguyên đại sư một cái, nói với Ngô Kính Sơn.
"Đại sư, đại sư, là tại hạ có mắt không tròng, còn mong đại sư đừng trách tội!" Đan Nguyên đại sư tại chỗ liền quỳ xuống, mặt cười khổ nói: "Đại sư, ngài cứ coi như ta mắt mù, đừng tính toán nữa được không?"
Dạ Huyền khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt hài hước, chậm rãi nói: "Không tính toán cũng được, ngươi hoàn thành lời ngươi đã nói là tốt rồi."
Đan Nguyên đại sư lập tức im bặt.
Trồng cây chuối ăn cứt.
Hắn có thể hoàn thành sao?!