"Về phần cung ứng linh tài, tông môn ta sẽ cung cấp cho các ngươi, mỗi tháng các ngươi chỉ cần giao nộp cho tông môn ta số lượng đan dược tương ứng là được."

Dạ Huyền bình tĩnh nói: "Nếu các ngươi đồng ý, ta có thể lập tức luyện chế đan dược các ngươi muốn."

"Một lời đã định!"

Nghe nửa câu đầu, bọn họ còn đang do dự, nhưng sau khi nghe xong cả câu, bọn họ đều hạ quyết tâm, gật đầu đồng ý.

"Ngô lão đầu, đi một chuyến đến Luyện Dược đường." Dạ Huyền đứng dậy, gõ ngón tay.

"A, được!" Ngô Kính Sơn ngẩn ra một chút, lập tức đáp ứng.

"Đây là muốn đi gặp đại sư sao?" Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc, Đan Nguyên đại sư đều thầm vui trong lòng.

"Chúng ta có cần đi không?" Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi hỏi.

"Các ngươi lại không xin thuốc." Dạ Huyền liếc hai người một cái, nhàn nhạt nói.

Điều này làm hai người có chút xấu hổ, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thế là, dưới sự dẫn dắt của Ngô Kính Sơn, nhóm năm người gồm Dạ Huyền, Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc, Đan Nguyên đại sư đều đi về hướng Luyện Dược đường.

Giang Tĩnh và những người khác tuy cũng muốn xem Dạ Huyền luyện đan, nhưng biết rằng luyện dược sư luôn không thích bị làm phiền, cho nên không đi cùng.

"Giang trưởng lão, tông môn chúng ta thật sự có đại sư luyện chế được cực phẩm cửu biến linh đan sao?" Nhiếp Sơn vẫn còn hơi không tin, không khỏi lên tiếng hỏi.

"Đương nhiên." Giang Tĩnh khẽ gật đầu, cũng không nói gì cặn kẽ.

Thấy vậy, Nhiếp Sơn chỉ có thể im miệng, nhưng trong lòng lại chấn động tột đỉnh.

Hoàng Cực Tiên Tông thật không đơn giản a.

Lão tổ của bọn họ không dưng lại che giấu một vị luyện dược đại sư như vậy, âm mưu rất lớn nha...

Luyện Dược đường.

Rất nhiều luyện dược sư đều đang bận rộn, bởi vì dược điền được mở rộng thêm khiến bọn họ càng ngày càng bận rộn.

Tuy nhiên, hôm nay không ít luyện dược sư trong lúc bận rộn vẫn không quên bàn tán.

"Nghe nói có ba vị luyện dược đại sư đến thăm Ngô đại sư, lát nữa không chừng sẽ đến Luyện Dược đường đó."

"Là ba vị luyện dược đại sư nào vậy?"

"Hoa Phong lão nhân, Đan Nguyên đại sư, còn có Liêu Nhạc đại sư đến từ Đan Vân Tông."

"Trời ạ! đó đều là những đại nhân vật trong giới luyện dược nha!"

"Ngô đại sư không hổ là nhân vật xuất thân từ Đông Hoang Dược Các, quan hệ giao hảo thật rộng nha."

"Không phải Ngô đại sư không thích giao du sao..." Có người lẩm bẩm.

Nhưng cũng không ai để ý.

Rất nhanh, năm người Dạ Huyền đã tới Luyện Dược đường.

Để tránh phiền phức, Ngô Kính Sơn trực tiếp dẫn theo bốn người Dạ Huyền đi thẳng đến phòng luyện đan.

"Chẳng lẽ đại sư đang luyện đan?" Ba người Hoa Phong lão nhân đều thầm đoán trong lòng, càng thêm mong đợi.

Đó là một vị đại sư như thế nào đây?

Bọn họ làm sao cũng không ngờ được vị đại sư mà họ tâm tâm niệm niệm lại chính là vị thiếu niên áo bào đen trước mặt.

"Dạ tiểu ca, vị đại sư kia tính cách thế nào?" Liêu Nhạc không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

"Tính khí của ta tốt cực kỳ." Dạ Huyền trả lời không mặn không nhạt.

Mấy người này đúng là không thấy hắn luyện đan thì không tin mà.

"Tiểu ca nói đùa rồi." Liêu Nhạc bị nghẹn lời.

Ngược lại, Đan Nguyên đại sư càng không thích Dạ Huyền.

Từ đầu đến cuối, thái độ của Dạ Huyền đều khiến hắn cảm thấy bất mãn.

Dù sao đại sư chân chính cũng không phải ngươi, ngươi kiêu ngạo cái nỗi gì?

Nếu không phải nể mặt vị đại sư kia, hắn đã sớm phất áo bỏ đi.

Chính vì vậy, hắn cũng lười nói chuyện.

"Thật ra, vị đại sư mà các ngươi muốn tìm chính là tiên sinh." Ngô Kính Sơn đi phía trước không khỏi nói.

"Dạ tiểu ca thực sự là tuổi trẻ tài cao nha." Hoa Phong lão nhân cười ha hả.

Bọn họ cũng không tin lời Ngô Kính Sơn nói.

Nhưng cũng thuận theo câu nói đó mà tâng bốc Dạ Huyền một chút.

Dạ Huyền hai tay đút túi, không nhanh không chậm bước đi, cũng không hề để ý.

Rất nhanh, mấy người tới một gian phòng luyện đan.

"Đây chính là phòng luyện đan lão phu thường dùng." Ngô Kính Sơn nói.

Mấy người nhìn quanh một vòng, cũng có chút ngẩn ra.

"Ngô sư đệ, chúng ta không phải đi tìm vị đại sư kia sao? Sao lại đến phòng luyện đan của ngươi?" Hoa Phong lão nhân vẻ mặt cổ quái.

Trong phòng này không có bất kỳ ai cả.

"Dạ tiểu hữu..." Liêu Nhạc cũng nhìn Dạ Huyền, hơi nghi hoặc.

Dạ Huyền hai tay đút túi, đứng trước lò luyện đan, liếc ba người một cái: "Các ngươi không phải tìm ta xin thuốc sao? Nói đi, muốn cái gì."

Ba người đều ngẩn mặt ra.

"Hoa Phong sư huynh." Ngô Kính Sơn khẽ gọi một tiếng, ra hiệu bằng mắt.

Ba người đều thu lại tâm trạng cổ quái, nhìn Dạ Huyền.

Hoa Phong lão nhân thấy ánh mắt kia của Ngô Kính Sơn, cắn răng một cái, lấy nhẫn trữ vật ra trước, đưa cho Dạ Huyền, cung kính nói: "Xin mời Dạ tiểu hữu tương trợ, lão phu muốn một viên Nguyên Dương Đan, cần phẩm cấp cực phẩm thất biến linh đan trở lên."

Dạ Huyền nhẹ nhàng giơ tay, nhẫn trữ vật tự động bay vào tay hắn.

Hắn không nhìn, mà nhìn về phía Liêu Nhạc và Đan Nguyên đại sư, chậm rãi nói: "Các ngươi thì sao?"

Liêu Nhạc thấy thế, cắn răng một cái, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, cung kính nói: "Tại hạ cần một viên Thiên Thần Đan, cần phẩm cấp cực phẩm lục biến linh đan trở lên."

Dạ Huyền nhận lấy nhẫn trữ vật, nhìn về phía Đan Nguyên đại sư.

Ánh mắt Đan Nguyên đại sư biến đổi mấy lần, hắn trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Hay là Dạ tiểu hữu cứ luyện trước đi."

"Ngươi không cần đúng không?" Dạ Huyền hơi nhíu mày, có chút không vui.

Nếu không tin thì còn tới đây làm gì?

Liêu Nhạc và Hoa Phong lão nhân cũng nhìn về phía Đan Nguyên đại sư với ánh mắt cổ quái.

Đan Nguyên đại sư này hoàn toàn không tin Dạ Huyền, lúc này đã biểu hiện ra rõ ràng.

Muốn cầu thuốc thế này e là hơi khó.

Hai người bọn họ ít nhất còn từng gặp Dạ Huyền, Đan Nguyên đại sư là lần đầu tiên gặp, không tin cũng là bình thường.

Thực tế thì Liêu Nhạc và Hoa Phong lão nhân cũng không tin, nhưng bọn hắn biết sau lưng Dạ Huyền thật sự tồn tại một vị đại sư như vậy, cho nên mới lựa chọn đem linh tài đã chuẩn bị xong giao cho Dạ Huyền.

Mà Đan Nguyên đại sư thì rõ ràng là vẫn giữ thái độ hoài nghi.

"Chờ ngươi luyện chế xong, tại hạ sẽ đưa sau." Đan Nguyên đại sư nhẹ giọng nói.

"Vậy ngươi không cần luyện nữa." Dạ Huyền khẽ lắc đầu, không kiên nhẫn.

Ngươi đã không tin, vậy ta cũng lười luyện cho ngươi.

Ngược lại, việc cung ứng đan dược cho Hoàng Cực Tiên Tông chỉ cần một trong hai người Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc đồng ý là được.

Hôm nay cả hai đều đã đồng ý, thiếu một Đan Nguyên đại sư cũng không ảnh hưởng gì đến cục diện.

Lời này của Dạ Huyền cũng làm sắc mặt Đan Nguyên đại sư có chút khó coi, hắn trầm giọng nói: "Tại hạ thành tâm thành ý đến thăm đại sư của quý tông, tiểu hữu nói thế này có hơi quá đáng rồi đi..."

"Ta hỏi ngươi muốn luyện đan gì, chính ngươi không nói, lại còn bảo là thành tâm thành ý?" Dạ Huyền cảm thấy có chút buồn cười.

"Ý của tiểu hữu rõ ràng là chính ngươi sẽ mở lò luyện đan, chứ không phải vị đại sư kia, điều này rõ ràng không giống với những gì đã nói trước đó." Đan Nguyên đại sư nghiêm mặt nói.

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta chính là vị đại sư kia." Dạ Huyền nhìn Đan Nguyên đại sư như nhìn kẻ ngốc.

Đan Nguyên đại sư nghe vậy cũng cười rộ lên, chắp tay nói: "Tại hạ cũng không có ý mạo phạm, nhưng luyện dược sư mà tại hạ từng gặp qua không có một vạn cũng có chín nghìn.

Ở độ tuổi của tiểu hữu, có thể trở thành tứ đỉnh luyện dược sư đã là ghê gớm lắm rồi, ngươi lại nói ngươi chính là đại sư có thể luyện chế ra cực phẩm cửu biến linh đan?"

"Thứ cho tại hạ nói thẳng, ngươi hơi quá kiêu ngạo rồi." Đan Nguyên đại sư chậm rãi nói, trong đáy mắt hiện lên một tia khinh miệt.

Tuy Đan Nguyên đại sư nhìn qua rất hòa ái dễ gần, nhưng thực tế lại là một kẻ cao ngạo.

Thái độ của Dạ Huyền quả thực khiến hắn cảm thấy một trận khó chịu, hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này biểu đạt ra ngoài.

"Sâu mùa hạ không thể nói chuyện băng giá, ếch ngồi đáy giếng không thể bàn chuyện biển cả." Dạ Huyền khẽ lắc đầu, lười nhác tranh cãi với người này.

Chỉ là một thất đỉnh luyện dược sư thôi, chẳng qua là một con ếch ngồi đáy giếng, không biết lấy đâu ra tự tin mà kêu gào trước mặt hắn.

"Lời này của các hạ là đang nói tại hạ kiến thức nông cạn sao?" Đan Nguyên đại sư hơi híp mắt lại, ánh mắt không tốt.

"Xem ra ngươi cũng chưa đến nỗi quá ngu." Dạ Huyền cười nhạt một tiếng.

Đan Nguyên đại sư tức khắc sầm mặt lại, nắm đấm trong tay áo siết chặt, cố nén không phát tác, trầm giọng nói: "Ta ngược lại thật muốn xem thử, tiểu hữu làm thế nào hoàn thành đan dược cho Hoa huynh và Liêu lão đệ!"

"Thôi được, hôm nay để cho ngươi, con ếch ngồi đáy giếng này, mở mang tầm mắt một chút." Dạ Huyền cười cười.

"Thôi rồi..." Ngô Kính Sơn không khỏi co giật khóe miệng.

Không cần nghĩ cũng biết, Đan Nguyên đại sư này đừng mong Dạ Huyền luyện đan cho hắn nữa.

Người khác không rõ chứ hắn lại quá rõ ràng, viên cực phẩm cửu biến linh đan trước đó chính là do Dạ Huyền luyện chế.

Những lời này của Đan Nguyên đại sư không nghi ngờ gì là đã tự chặn đường của mình!

"Thôi bớt giận nào." Hoa Phong lão nhân cười ha hả.

Liêu Nhạc nhìn Đan Nguyên đại sư một cái đầy cổ quái, nhưng lại không nói gì.

Hắn tuy cũng không tin Dạ Huyền có khả năng luyện chế, nhưng tuyệt đối sẽ không cao ngạo như Đan Nguyên đại sư, đã đến tận đây rồi còn bày ra bộ dáng kia, chẳng phải là tự làm khó mình sao?

"Mở lò." Dạ Huyền không để ý đến mọi người, ánh mắt yên tĩnh nói.

"Được!" Ngô Kính Sơn tay phải kết kiếm chỉ, điểm một cái, lò đan chợt mở.

Ngay sau đó, một màn khiến Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc, Đan Nguyên đại sư ngẩn người xuất hiện.

Chỉ thấy Dạ Huyền trực tiếp ném toàn bộ linh tài của Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc cùng một lúc vào lò đan.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play