"Vừa hay đến kim trì còn nửa tháng nữa, liền mượn những người này để thực lực Hoàng Cực Tiên Tông nâng cao thêm một bước đi."
Khóe miệng Dạ Huyền mang theo nụ cười.
Ba vị đại sư tất nhiên là đến tìm hắn mua Cực Phẩm Cửu Biến Linh Đan, mặt khác chính là muốn lãnh giáo một chút về luyện dược thuật.
Hiện nay, tài nguyên tu luyện của Hoàng Cực Tiên Tông đã không thiếu, nhưng về mặt cung ứng đan dược, lại vẫn y nguyên như trạng thái trước đây.
Bởi vì Luyện Dược đường của Hoàng Cực Tiên Tông có quá ít luyện dược sư.
Mạnh nhất chỉ có một vị luyện dược sư lục đỉnh là Ngô Kính Sơn.
Còn lại chỉ có ba vị luyện dược sư ngũ đỉnh.
Phía dưới, luyện dược sư tứ đỉnh cũng không có mấy người, thấp hơn nữa thì tất cả đều là luyện dược sư nhị đỉnh, tam đỉnh.
Dù sao chỉ có ngần ấy người, cho dù dược điền có nhiều hơn, bọn họ cũng không cách nào ngay lập tức luyện chế ra nhiều đan dược hơn để cung ứng cho đệ tử cửu phong của Hoàng Cực Tiên Tông tu luyện.
Trong giới tu luyện chú trọng tài lữ pháp địa.
Đối với Dạ Huyền mà nói, tài, lữ, pháp đều không phải vấn đề, còn địa thì cần phải từ từ, dù sao Hoàng Cực Tiên Tông đã suy tàn rất lâu, tông thổ tổ địa, thiên địa linh khí đều đã tiêu tán, trở thành đất hoang.
Đối với Hoàng Cực Tiên Tông mà nói, tài, lữ, pháp, địa đều là vấn đề.
Về phần địa thì khỏi phải nói, đều đã ở Hoàng Cực Tiên Tông lâu như vậy rồi.
Mà pháp cơ bản đều là thông qua Tàng Kinh Các, tự mình chọn công pháp rồi tu luyện.
Nhưng trong số rất nhiều công pháp này, cao tầng của Hoàng Cực Tiên Tông cũng không có tu luyện, do đó không thể đưa ra chỉ đạo xác thực.
Đây là một vấn đề.
Tài.
Đây là linh thạch và đan dược mà đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông thường ngày cần.
Nếu không có linh thạch và đan dược hỗ trợ, việc tu luyện sẽ vô cùng khó khăn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tán tu ở một phương diện khác không bằng đệ tử đại phái.
Bởi vì tán tu ở những phương diện này cần tự mình cố gắng, đôi khi rất khó kiếm được linh thạch và đan dược, chỉ có thể dựa vào hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện.
Nhưng chỉ dựa vào điều này thì rất khó bước vào cấp độ sâu hơn.
Dù sao không phải ai cũng có Đạo Thể như Dạ Huyền, chỉ dựa vào hấp thu thiên địa linh khí mà muốn đột phá cảnh giới chắc chắn là khó như lên trời.
Giai đoạn tu luyện ban đầu có lẽ còn có thể, nhưng về sau thì căn bản là rất khó.
Trừ phi nơi hắn tu luyện là một khối phong thủy bảo địa, hội tụ tinh hoa của trời đất.
Bằng không cũng rất khó.
Đây cũng là vì sao trong giới tu luyện cả ngày đều diễn ra chém giết tranh đấu.
Bởi vì không đi tranh giành thì sẽ chẳng có gì cả.
Không có những linh thạch, đan dược này thì không thể tiếp tục đột phá, vậy thì đồng nghĩa với không có thực lực.
Không có thực lực, muốn đặt chân ở thế giới này là điều rất khó.
Giới tu luyện chú trọng chính là cá lớn nuốt cá bé.
Ngươi không có thực lực, đi tới đâu cũng sẽ không nhận được sự tôn kính, thậm chí sẽ bị người ta bắt nạt.
Giống như lúc trước khi Dạ Huyền còn chưa hồi hồn, không có tu vi.
Toàn bộ đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông, ai mà không dám tới khi dễ hắn?
Mà tình cảnh của Hoàng Cực Tiên Tông thật sự không khác mấy so với tình cảnh của Dạ Huyền tại Hoàng Cực Tiên Tông lúc trước.
Trong mắt cường giả của toàn bộ Nam Vực, thậm chí là cả Đông Hoang, hay là toàn bộ đại địa Đạo Châu.
Hoàng Cực Tiên Tông nghiễm nhiên chính là một trò cười.
Mà muốn thoát khỏi khốn cảnh, chỉ có một con đường.
Trở nên mạnh mẽ!
Trở nên mạnh hơn, cường đại đến mức khiến tất cả mọi người không dám cười nhạo nữa, thậm chí phải đến triều bái.
Giống như thời huy hoàng trước kia của Hoàng Cực Tiên Tông, uy chấn chư thiên vạn giới!
Đây chính là một trong những mục tiêu sắp tới của Dạ Huyền.
Năm đó hắn quay về Táng Đế Cựu Thổ để tiếp tục phong ấn thân xác, rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng đám người Liệt Thiên Đại Đế và Hiên Viên Kiếm Hoàng cũng đã lặng lẽ đi theo vào, tìm Táng Đế Chi Chủ quyết một trận chiến.
Trận chiến ấy không ai biết cả.
Nhưng khi Dạ Huyền thức tỉnh, trở lại Hoàng Cực Tiên Tông thì cũng đã hiểu rõ toàn bộ.
Đám tiểu tử Liệt Thiên và Hiên Viên kia nhất định là đi giúp hắn trả thù.
Vì thế thậm chí đã bỏ ra cả tính mạng.
Đây cũng là mồi lửa dẫn đến sự suy tàn của Hoàng Cực Tiên Tông.
Không có đám người Liệt Thiên Đại Đế và Hiên Viên Kiếm Hoàng tọa trấn Hoàng Cực Tiên Tông, cộng thêm lại có rất nhiều thần thông đạo pháp đỉnh cấp khiến đồng đạo dòm ngó.
Cuối cùng vào chín vạn năm trước, Trấn Thiên Cổ Môn đã ra tay với Hoàng Cực Tiên Tông.
Trận chiến ấy, Hoàng Cực Tiên Tông triệt để suy tàn.
Cho dù giữa đường từng có thế quật khởi, cũng bị các đại thế lực trong Đông Hoang kéo xuống, triệt để rơi vào bụi bặm.
Lúc này, thứ Hoàng Cực Tiên Tông cần nhất chính là tài và pháp trong 'tài lữ pháp địa'.
Về pháp, Dạ Huyền đã có suy tính, hắn sẽ bắt đầu giảng đạo cho đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông trong vòng ba ngày tới, chủ yếu là để truyền thụ kiến thức, giải đáp thắc mắc.
Năm ngày trước khi đại hội giao lưu hôm qua bắt đầu, Dạ Huyền đã đắm mình trong Tàng Kinh Các, lật xem toàn bộ bí cảnh Trung Thần Thông đạo pháp.
Đây chính là chuẩn bị cho việc giảng đạo.
Trước tiên phải đặt nền tảng vững chắc cho rất nhiều đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông mới được.
Mà về phương diện tài, linh thạch đã giải quyết không sai biệt lắm, quan trọng nhất chính là cung ứng đan dược.
Như đã nói ở trước, việc cung cấp đan dược hiện nay vẫn y nguyên như trước, không hề khác gì.
Đây là do không đủ nhân lực luyện dược sư.
Lần này ba người Hoa Phong lão nhân đến, Dạ Huyền vừa vặn có thể mượn cơ hội này để thao tác một phen.
Trong lúc Dạ Huyền đang tính toán, Giang Tĩnh dẫn đám người Hoa Phong lão nhân đi tới Hoàng Cực đại điện.
Vừa vào điện, Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc liền đặt ánh mắt lên người Dạ Huyền, mắt sáng lên, bước nhanh về phía trước, chắp tay cười nói:
"Dạ Huyền tiểu hữu, đã lâu không gặp, thật là tưởng niệm nha."
Thái độ của Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc khiến đám người Giang Tĩnh có chút kinh ngạc, nhưng thoáng chốc lại thấy bình thường, dù sao Dạ Huyền có khả năng luyện chế Cực Phẩm Cửu Biến Linh Đan.
Dạ Huyền mắt hơi khép hờ, cười nhạt nhìn hai người nói: "Ta không thích nói lời thừa, các ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng vào vấn đề."
"Hả?" Thấy thái độ này của Dạ Huyền, Phong Lôi Thủ Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi đều cảm thấy cổ quái.
Sao lại có cảm giác Hoa Phong lão nhân và Liêu Nhạc khi đối mặt với Dạ Huyền lại có vẻ hơi lấy lòng thế này.
Mà nhìn lại Dạ Huyền thì dường như hoàn toàn chẳng quan tâm đến hai người họ.
Hai vị này thế nhưng là luyện dược đại sư tương đối nổi danh ở Nam Vực, người muốn tìm bọn hắn xin thuốc nhiều không kể xiết, bình thường đều nhận được sự tôn kính của người khác mới đúng.
Lúc này lại dường như hoàn toàn ngược lại.
Nhưng mà, điều khiến Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi kinh ngạc là Liêu Nhạc và Hoa Phong lão nhân lại không hề có chút bất mãn nào!
"Tiểu hữu tính tình thẳng thắn, chúng ta cứ nói thẳng vậy." Hoa Phong lão nhân cười ha hả nói: "Lần này đến đây đúng là muốn xin thuốc từ vị đại sư kia của quý tông."
"Tại hạ đại diện Đan Vân Tông đến, muốn cùng Hoàng Cực Tiên Tông kết làm minh hữu." Liêu Nhạc cũng cung kính nói.
"Tại hạ Đan Nguyên, lần này đến cũng là muốn xin thuốc từ vị đại sư kia, xin tiểu hữu dẫn tiến giúp." Đan Nguyên đại sư cũng mở miệng nói, dường như sợ Dạ Huyền quên mất hắn.
Cảnh tượng ba vị luyện dược đại sư lại cung kính như thế với một thiếu niên mười sáu tuổi, nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây nên chấn động lớn.
Phải biết, luyện dược sư vốn vô cùng tôn quý, tu sĩ muốn cầu đan dược, cho nên cường giả đi theo bảo vệ luyện dược sư cũng rất nhiều.
Bình thường lúc nhìn thấy luyện dược sư, cơ bản đều sẽ cung kính không gì sánh được.
Mà ở trước mặt Dạ Huyền, dường như mọi thứ đều đảo ngược.
Điều này khiến Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi không rõ tình hình đều vô cùng kinh hãi.
Ngược lại, đám người Giang Tĩnh lại không hề cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì bọn họ đã sớm biết tin tức Dạ Huyền có khả năng luyện chế Cực Phẩm Cửu Biến Linh Đan.
Có khả năng luyện chế ra Cực Phẩm Cửu Biến Linh Đan, điều này đủ để chứng minh vị thế của Dạ Huyền.
Đặt vào toàn bộ giới luyện dược Nam Vực, đó cũng là đại nhân vật lừng lẫy nổi danh!
Bởi vì trong toàn bộ giới luyện dược Nam Vực, luyện dược đại sư có khả năng luyện chế ra Cực Phẩm Cửu Biến Linh Đan chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Không phải đã nói rồi sao, người luyện chế Cực Phẩm Cửu Biến Linh Đan chính là ta." Dạ Huyền liếc Đan Nguyên đại sư một cái, không nhanh không chậm nói.
Đan Nguyên đại sư nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy khinh miệt, hắn hoàn toàn không tin Dạ Huyền chính là vị đại sư thần bí kia.
Chẳng qua là vì Dạ Huyền có thể nói chuyện trước mặt vị đại sư thần bí kia, nên hắn mới khách khí như vậy.
"Tiểu hữu nói phải." Đan Nguyên đại sư chắp tay cười nói.
"Nếu các ngươi đến xin thuốc, quy củ đều hiểu cả chứ?" Dạ Huyền người hơi nghiêng về phía trước, cười híp mắt nói.
"Đó là đương nhiên." Hoa Phong lão nhân lật tay phải, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa về phía Dạ Huyền, trên mặt lão mang theo một chút ý lấy lòng, nói: "Đây là linh tài tại hạ đã chuẩn bị xong."
"Đây là một chút tâm ý của Đan Vân Tông chúng ta." Liêu Nhạc cũng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật.
Đan Nguyên đại sư cũng rất hiểu ý, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật.
Dạ Huyền nhìn ba chiếc nhẫn trữ vật, cũng không đưa tay nhận, chậm rãi nói: "Mấy thứ này tạm thời không vội, ta có một điều kiện."
"Dạ tiểu hữu cứ nói đừng ngại." Hoa Phong lão nhân nói.
"Cung cấp đan dược cho tông môn của ta." Dạ Huyền khai môn kiến sơn nói.
"Chuyện này..." Ba người đưa mắt nhìn nhau, có chút do dự.
Đây là muốn bọn họ luyện chế đan dược cho Hoàng Cực Tiên Tông sao?
"Linh tài tông ta sẽ cung cấp, các ngươi mỗi tháng chỉ cần giao nộp cho tông ta số lượng đan dược tương ứng là được." Dạ Huyền nói.