"Dạ tiểu hữu đừng tức giận, tuyệt đối đừng nổi giận!" Thiên Huyết lão ma cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói.

Nhìn Dạ Huyền đi tới giống như nhìn thấy lưỡi hái của tử thần đang áp sát, điều này làm cho hắn cảm nhận được sự đe dọa của tử vong.

Tú Thủy chân nhân cùng Vũ Long Châu cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ đều là thái thượng trưởng lão của tam đại tu luyện thánh địa, địa vị tôn quý, chưa từng gặp phải loại đe dọa này.

Nhưng mà, loại đe dọa đơn giản nhất này lại chính là điểm chí mạng, khiến bọn họ hoảng sợ khôn cùng.

"Các ngươi còn chưa có tư cách để cho ta nổi giận." Dạ Huyền thản nhiên nói.

Dạ Huyền không để ý đến ba người, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt ba người, nhìn xuống bọn họ.

Giống như Hồng Vân Liệt, ba người này cũng bị trấn áp nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể động đậy.

Nhìn thấy Dạ Huyền, bọn họ hoàn toàn hoảng sợ.

"Dạ Huyền, ngươi không thể giết bản tọa! Bản tọa chính là thái thượng trưởng lão của Huyền Ma Động, ngươi nếu như giết bản tọa, ngươi sẽ gặp phải sự trả thù mãnh liệt của Huyền Ma Động!" Thiên Huyết lão ma nhanh chóng nói.

"Dạ Huyền, Yên Hà Sơn của ta có rất nhiều cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, ta cho phép ngươi đi vào chọn lựa, van cầu ngươi đừng giết ta!" Tú Thủy chân nhân biểu hiện càng thêm thảm hại, thậm chí không tiếc dùng nữ đệ tử của Yên Hà Sơn làm lợi thế.

Ngược lại, Vũ Long Châu của Linh Khư Thánh Địa không nói lời nào, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng hắn không có vẻ thảm hại như Thiên Huyết lão ma và Tú Thủy chân nhân.

Vào giờ khắc này, trong lòng Vũ Long Châu chỉ có một tia hối hận.

Nếu như sớm biết cục diện hôm nay, hắn đánh chết cũng không đến tham gia vào âm mưu này.

Cuối cùng là bị đại đế tiên công che mờ hai mắt mà...

Hoàng Cực Tiên Tông dù sao cũng là Đại Đế tiên môn, mặc dù đã suy tàn đến tình trạng như vậy, vẫn không phải là nơi bọn chúng có khả năng tùy ý chà đạp.

Phụt ———— Giữa lúc Thiên Huyết lão ma cùng Tú Thủy chân nhân đang cầu xin tha thứ, một đạo kiếm khí bắn ra, trong nháy mắt đã chém đầu ba người xuống.

"Lộc cộc..."

Ba cái đầu lăn lóc, máu từ cổ phun ra như suối.

Trên mặt Thiên Huyết lão ma cùng Tú Thủy chân nhân vẫn còn mang theo vẻ hoảng sợ.

Mà Vũ Long Châu lại mang theo một chút hối hận.

Ba vị thái thượng trưởng lão đến từ Huyền Ma Động, Yên Hà Sơn, Linh Khư Thánh Địa đã ngã xuống tại đây.

Không chết một cách oanh oanh liệt liệt, mà lại chết dễ dàng như vậy.

"Mang thi thể bọn họ cất đi, sau khi về tông thì treo trước sơn môn để răn đe." Dạ Huyền thuận tay chém giết ba người xong, nói với Lỗ Thừa Đức.

"Mẹ nó..."

Thấy đầu của Thiên Huyết lão ma, Tú Thủy chân nhân, Vũ Long Châu lăn lóc trên mặt đất, không ít người đều bị kinh động.

Giết thật!?

Ngay cả Hoa Thiên Khung đang ngồi xếp bằng trên bầu trời cũng không nhịn được liếc mắt nhìn, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh hãi.

Người này mưu lược vô song, thủ đoạn quả quyết, không chút lưu tình, đúng là một nhân vật tầm cỡ.

Chỉ có điều, người của tam đại tu luyện thánh địa thực sự dễ giết như vậy sao...

Hoa Thiên Khung âm thầm lắc đầu, không nói gì.

Hắn thừa nhận Dạ Huyền rất có mưu lược, cũng rất có thủ đoạn.

Nhưng Thiên Huyết lão ma, Tú Thủy chân nhân, Vũ Long Châu đều là thái thượng trưởng lão xuất thân từ tam đại tu luyện thánh địa.

Nhân vật như vậy ở trong tam đại tu luyện thánh địa hết sức quan trọng.

Hôm nay ba người bỏ mình, tất nhiên sẽ gây nên sự tức giận của tam đại tu luyện thánh địa.

Hoàng Cực Tiên Tông mặc dù có Chu Triều Long, nhưng Chu Triều Long có thể chống đỡ đến khi nào?

Một khi lộ ra dấu hiệu suy yếu, người của tam đại tu luyện thánh địa tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù.

Đến lúc đó, Hoàng Cực Tiên Tông tất nhiên sẽ rơi vào kiếp nạn hủy diệt.

Có điều, tất cả những điều này đối với Liệt Thiên Thượng Quốc mà nói lại là điều họ vui lòng nhìn thấy.

Cho nên Hoa Thiên Khung cũng không nói gì nhiều.

"Dạ Huyền này sao lại có thể ra tay như vậy?" Phía Liệt Thiên Thư Viện, không ít học viên đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Nếu như trước đó Dạ Huyền chỉ khiến bọn họ cảm nhận được lực uy hiếp kinh khủng, thì hiện tại Dạ Huyền lại mang đến cho bọn họ cảm giác của một kẻ giết người không chớp mắt.

Phảng phất như một ma đầu vậy!

Thái thượng trưởng lão của tam đại tu luyện thánh địa, nói giết là giết!

Đây là chuyện mà một thiếu niên mười sáu tuổi có thể làm được sao?

Nếu không phải chính mắt thấy, e rằng không ai tin nổi.

Đệ tử phía Hoàng Cực Tiên Tông lại vừa kính vừa sợ đối với Dạ Huyền.

Lỗ Thừa Đức làm theo lời Dạ Huyền nói, thu dọn thi thể của ba người.

Trên sân không còn ai nói gì nữa.

Đều đang lẳng lặng chờ đợi.

Sau nửa canh giờ.

Người của Liệt Thiên Thượng Quốc vô cùng lo lắng chạy tới.

Người vừa chạy tới đạo trường Vạn Thịnh Sơn liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, đến gần thì thấy Hồng Vân Liệt nằm trên mặt đất không thể động đậy, ngay cả cằm cũng bị đạp nát, điều này làm sắc mặt hắn hơi thay đổi.

Nhưng vì đã nhận được tin tức, hắn không hỏi nhiều mà đi tới trước mặt Hoa Thiên Khung, khom người bái nói: "Lão tổ."

Hoa Thiên Khung mở mắt, thản nhiên nói: "Đã mang đầy đủ mọi thứ đến chưa?"

"Cẩn tuân lệnh lão tổ, Hoàng Cực Đế Đạo tàn quyển, một vạn tấm da yêu thú ngũ giai thượng đẳng nhất, một trăm tờ da yêu thú cấp bảy, khế đất của ba tòa quặng sắt, mười lò luyện đỉnh cấp, toàn bộ đã mang tới."

Người đến cung kính dâng lên một chiếc nhẫn trữ vật.

Hoa Thiên Khung hơi phất tay áo, chiếc nhẫn trữ vật bay về phía Chu Tử Hoàng.

"Ngươi tự mình kiểm tra đi." Hoa Thiên Khung nói.

Chu Tử Hoàng tiếp nhận nhẫn trữ vật, tỉ mỉ kiểm tra một phen, xác nhận không có gì sai sót rồi khẽ gật đầu với Dạ Huyền.

"Thả người đi." Dạ Huyền nhẹ giọng nói.

Oanh ———— Sau một khắc, uy thế kinh khủng đè trên người Hồng Vân Liệt đột nhiên biến mất không thấy.

Ngay khoảnh khắc được giải thoát, trên người Hồng Vân Liệt bộc phát một luồng sát ý kinh thiên.

Hồng Vân Liệt gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Huyền, ánh mắt lóe lên sát ý.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Dạ Huyền đã chết hơn vạn lần.

Khâu Văn Hãn đứng sau lưng Dạ Huyền, cảnh giác nhìn Hồng Vân Liệt.

"Một bậc đại quốc sư mà ngay cả tâm tình của mình cũng không khống chế nổi, ta có chút nghi ngờ về mắt nhìn người của Nhân Hoàng các ngươi."

Dạ Huyền ngược lại sờ cằm, vẻ mặt thích thú nói.

Đối với sát ý của Hồng Vân Liệt, Dạ Huyền hoàn toàn không quan tâm.

Hắn ngược lại còn mong Hồng Vân Liệt ra tay với mình, như vậy hắn sẽ không chút do dự trấn áp Hồng Vân Liệt.

Cho dù là Hoa Thiên Khung cũng chỉ có thể đứng nhìn.

"Mối nhục ngày hôm nay, lão phu chắc chắn khắc ghi trong lòng." Hồng Vân Liệt lạnh lùng nhìn Dạ Huyền, không thể nói chuyện nên chỉ đành dùng chân khí truyền âm.

Nói xong, Hồng Vân Liệt mới quay sang Hoa Thiên Khung, khom người nói: "Lão tổ, hôm nay là lỗi của ta."

"Được rồi, về rồi nói sau." Hoa Thiên Khung không kiên nhẫn nói.

"Sau nửa tháng nữa kim trì mở ra, đừng quên phái người tới đón." Dạ Huyền vừa cười vừa nói.

"Yên tâm, bản tọa quyết không nuốt lời." Hoa Thiên Khung trong lòng tức đến muốn giết người nhưng chỉ có thể đè nén trong lòng, trầm giọng nói.

"Đi!"

Nói xong, Hoa Thiên Khung khẽ phất tay áo.

Trong nháy mắt, người của Liệt Thiên Thượng Quốc toàn bộ biến mất.

Đạo trường Vạn Thịnh Sơn chỉ còn lại người của Hoàng Cực Tiên Tông.

Một hồi âm mưu đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh.

Nhưng đối với mọi người Hoàng Cực Tiên Tông mà nói, đây lại là chuyện khó có thể quên.

Những chuyện xảy ra tối nay, cả đời này bọn họ cũng sẽ không quên.

Toàn bộ sự việc diễn ra quá mức kinh người.

Tam đại tu luyện thánh địa liên thủ với Liệt Thiên Thượng Quốc, ý đồ động thủ với Hoàng Cực Tiên Tông.

Chuyện này bản thân nó đã là điều bọn họ không ngờ tới, càng không nghĩ tới là Dạ Huyền đã sớm liệu được tất cả, không chỉ hóa giải một cách hoàn mỹ mà còn giết sạch người của tam đại tu luyện thánh địa.

Liệt Thiên Thượng Quốc cũng phải trả giá đắt.

"Về tông." Chu Tử Hoàng hạ lệnh.

Chuyện trước mắt tuy đã giải quyết, nhưng tam đại tu luyện thánh địa sẽ có phản ứng thế nào còn chưa biết được, ở lại đây chỉ thêm nguy hiểm, về tông là việc cấp bách.

"Cẩn tuân lệnh tông chủ!"

Tất cả mọi người đồng thanh nói.

"Dạ Huyền, ta đi trước một bước." Lão tổ Chu Triều Long chào hỏi Dạ Huyền xong liền biến mất.

Cảnh này khiến tất cả mọi người âm thầm vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù đã biết Dạ Huyền và lão tổ có quan hệ, nhưng dường như mối quan hệ của bọn họ lại không giống như những gì họ tưởng tượng.

Dường như lão tổ rất khách khí với Dạ Huyền.

Chứ không phải là kiểu quan hệ giữa trưởng bối và vãn bối.

Hô ———— Giữa lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Chu Tử Hoàng đã phất tay mang theo mọi người bay về phía Hoàng Cực Tiên Tông.

Giờ khắc này, tại Hoàng Cực Tiên Tông, Giang Tĩnh và những người khác đang đợi trước sơn môn, nét mặt lộ rõ vẻ nôn nóng.

"Lão tổ nói người của tam đại tu luyện thánh địa và Liệt Thiên Thượng Quốc đang vây công đạo trường Vạn Thịnh Sơn, không biết tình hình thế nào rồi." Giang Tĩnh trong lòng nôn nóng không thôi.

Vốn dĩ, khi nhận được tin tức này, suy nghĩ đầu tiên của nàng là để Mục Bạch Thành dẫn bọn họ đi gấp rút tiếp viện.

Nhưng lão tổ lại hạ lệnh không cần đi, cứ ở lại chờ tin tốt là được.

Có mệnh lệnh của lão tổ, Giang Tĩnh cũng chỉ có thể ở lại đây chờ đợi.

Thấy đêm đã khuya mà nhóm người Chu Tử Hoàng vẫn chưa về, nàng quyết định đi một chuyến đến đạo trường Vạn Thịnh Sơn.

Nhưng mà, Giang Tĩnh vừa mới quyết định xong thì thấy nhóm người Chu Tử Hoàng đang ngự không bay tới.

Tất cả mọi người đều bình an vô sự trở về!

Cảnh tượng này khiến Giang Tĩnh vành mắt ửng đỏ.

"Không có việc gì là tốt rồi..."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play