"Đồng ý?!"
Không chỉ người của Liệt Thiên Thư Viện, mà ngay cả đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Kim trì là một nơi tốt có thể giúp tu sĩ lột xác.
Nghe đồn trong kim trì của Liệt Thiên Thượng Quốc ẩn chứa lực lượng kinh người, có thể giúp tu sĩ đi vào nhận được tẩy tinh phạt tủy, khiến bản thân trải qua một lần lột xác.
Từng có một vị thiên kiêu hoàng thể gặp phải bình cảnh khó lòng đột phá, nhưng sau khi tiến vào kim trì, nhờ được tẩy tủy mà bản thân hoàng thể đã tiến hóa thành thần thể, bình cảnh cũng theo đó bị phá vỡ.
Chuyện này trước đây đã lan truyền khắp toàn bộ Nam vực, cũng nhờ đó mà danh tiếng kim trì của Liệt Thiên Thượng Quốc vang xa.
Người muốn vào kim trì nhiều không kể xiết.
Nhưng vì một vài nguyên nhân không thể thay đổi, mỗi lần kim trì mở ra chỉ có thể cho 100 người tiến vào.
Nếu thêm người nữa, lực lượng của kim trì sẽ bị cắt giảm cực kỳ nhiều, đến lúc đó cũng không thể đạt được hiệu quả tẩy kinh phạt tủy.
Chính vì vậy, suất vào kim trì mới càng thêm trân quý.
Nếu như suất này được đem ra bán đấu giá, không biết có thể bán được bao nhiêu linh thạch đây.
Hôm nay, Dạ Huyền lại trực tiếp đòi Hoa Thiên Khung ba mươi mốt suất.
Đối với Liệt Thiên Thượng Quốc mà nói, tổn thất này không thể bảo là không nặng nề.
Không ít học viên của Liệt Thiên Thư Viện đều thấy lòng lạnh ngắt.
Bởi vì Liệt Thiên Thư Viện vốn có ba mươi suất.
Hôm nay Dạ Huyền đòi ba mươi suất, chưa nói đến chuyện các suất của Liệt Thiên Thư Viện sẽ bị thu hồi toàn bộ, nhưng ít nhất cũng phải bị thu hồi rất nhiều.
Cái này chẳng khác nào đang cắt đi miếng thịt của bọn họ!
Trong số họ, vốn đã có người giành được suất đi kim trì, hiện tại xem ra sợ là sắp mất rồi...
Bất quá, những người này sẽ ra sao, Dạ Huyền đương nhiên là không thèm để ý.
"Còn bao lâu nữa kim trì sẽ mở ra?" Dạ Huyền thản nhiên hỏi.
"Nửa tháng nữa." Hoa Thiên Khung lòng đau như cắt nhưng cũng chỉ có thể nói thật.
"Được." Dạ Huyền khẽ gật đầu, phất tay nói: "Vậy ngươi chuẩn bị xong đồ đạc rồi đưa tới đây trước, sau đó Hồng Vân Liệt có thể cút đi."
"Bản tọa đã thông báo cho người, chưa tới nửa canh giờ nữa sẽ đưa đến." Hoa Thiên Khung trầm giọng nói.
"Được." Dạ Huyền nói.
"Ô ô ô ————" Hồng Vân Liệt dưới chân Dạ Huyền dường như rất muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô trong cổ họng.
Nghe vậy, Hồng Vân Liệt tức giận đến cực điểm.
Hồng Vân Liệt tuyệt đối không ngờ rằng sự việc lại diễn biến thành thế này.
Kế hoạch tốt đẹp toàn bộ đổ bể.
Còn liên đới mất đi nhiều thứ như vậy, Hồng Vân Liệt đến tâm muốn liều chết cũng có.
Mặt khác, tình cảnh hiện tại của hắn càng làm hắn nhớ tới trưởng lão và đệ tử của La Thiên Thánh Địa trước kia.
Những kẻ đó cũng bị Hoàng Cực Tiên Tông bắt giữ, dùng đầu người của họ để đổi lấy tài nguyên tu luyện.
La Thiên Thánh Địa cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.
Chuyện này Hồng Vân Liệt từng nói với người khác.
Tuyệt đối không ngờ bây giờ mình cũng rơi vào hoàn cảnh này.
Tất cả những chuyện này vậy mà đều là vì tên Dạ Huyền đó sao?!
Điều này Hồng Vân Liệt tính đi tính lại cũng không thể ngờ tới.
Quá quỷ dị.
Tên kia vậy mà từ năm ngày trước đã chạy đi thông báo cho lão tổ Hoàng Cực Tiên Tông là Chu Triều Long và những người khác.
"Chuyện này rõ ràng chỉ có mấy người biết, bọn họ cũng không thể nào để lộ bí mật, vì sao hắn lại có thể biết được?" Hồng Vân Liệt nghĩ mãi cũng không thông điểm này.
Hồng Vân Liệt tự nhiên không biết, người trước mặt mình là hạng người gì.
Trong mắt người khác, Dạ Huyền chỉ là một tên ở rể của Hoàng Cực Tiên Tông.
Nhưng trên thực tế, Dạ Huyền là Bất Tử Dạ Đế, Vạn Cổ Đế Sư, từng tính toán thiên hạ, bày bố cục diện vạn cổ.
Mấy kế vặt của Hồng Vân Liệt, Dạ Huyền không cần nhìn cũng có thể đoán ra.
Bao gồm cả những yêu cầu Dạ Huyền nói với Hoa Thiên Khung đều đã được tính toán từ trước.
Tất cả, tất cả đều diễn ra đúng như dự tính của Dạ Huyền.
Nhưng những biến chuyển này lại là điều mà những người khác đều không ngờ tới.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Dạ Huyền, có kinh hỉ, có chấn động, có nghi hoặc, không ai giống ai.
Tên kia trước đó tại đại hội giao lưu đã một mình nổi bật, hôm nay lại nhẹ nhàng hóa giải nguy cơ trí mạng của Hoàng Cực Tiên Tông, bây giờ lại còn đòi Liệt Thiên Thượng Quốc nhiều thứ như vậy.
Thật là lợi hại!
Sau khi chuyện đã định, Hoa Thiên Khung cũng không nói gì thêm, ngồi xếp bằng giữa không trung, không biết đang tính toán điều gì.
Mà trên sân, người chịu dày vò nhất phải kể đến ba vị thái thượng trưởng lão còn sống sót của tam đại tu luyện thánh địa.
Thiên Huyết lão ma, Tú Thủy chân nhân, Vũ Long Châu.
Ba vị này đều là cường giả lão làng đã thành danh từ lâu.
Nhưng mà hôm nay, cả ba người đều chịu thiệt thòi lớn.
Vốn dĩ bọn họ định đến gây phiền phức cho Hoàng Cực Tiên Tông, không ngờ lại bị tính kế.
Điều này làm bọn họ mơ hồ có chút hối hận vì đã hành động vội vàng như vậy.
Bọn họ vốn tính toán rằng lão tổ của Hoàng Cực Tiên Tông không thể ra tay, nhưng sự xuất hiện của Chu Triều Long lại như một cái tát vào mặt tất cả bọn họ.
Ai nói lão tổ nhà người ta không thể ra tay?!
Ai nói lão tổ nhà người ta sắp chết?!
Đến cả lão tổ của Liệt Thiên Thượng Quốc là Hoa Thiên Khung còn bị đánh cho một trận, thế này mà gọi là sắp chết sao?
Chỉ là đến nước này, bọn họ cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể mặc người định đoạt.
"Mấy kẻ này xử trí thế nào?" Chu Tử Hoàng nhìn về phía Dạ Huyền, có ý để Dạ Huyền quyết định.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ba người Thiên Huyết lão ma đang bị trấn áp trên mặt đất không thể động đậy, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Mấy kẻ này lúc mới xuất hiện kiêu ngạo biết bao nhiêu.
"Đương nhiên là giết." Dạ Huyền cười nhạt một tiếng.
"Hả?"
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Theo thói quen của Dạ Huyền, không phải là nên vơ vét tài sản của mấy kẻ này, bắt tam đại tu luyện thánh địa giao ra nhiều tài nguyên tu luyện hơn cho Hoàng Cực Tiên Tông sao?
Chu Tử Hoàng cũng nhìn về phía Dạ Huyền, trong lòng cảm thấy bất ngờ.
Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của mọi người, Dạ Huyền không nhanh không chậm nói: "Nếu như mỗi kẻ đến gây sự với Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta, sau khi bị trấn áp, tông môn cũng chỉ đòi tài nguyên tu luyện rồi thả đi, thì sau này đến 'miêu cẩu' gì cũng dám nhảy lên đầu tông môn chúng ta."
"Dù sao bọn họ cũng nghĩ rằng chỉ cần cho tông môn một chút lợi lộc thì tông môn sẽ bỏ qua cho họ."
"Vì vậy, ba kẻ này phải giết."
Dạ Huyền tự nhiên có suy nghĩ của hắn.
Chuyện của La Thiên Thánh Địa trước kia là vì Hoàng Cực Tiên Tông vừa hay thiếu thốn tài nguyên tu luyện, cho nên mới chọn cách giải quyết bằng đàm phán.
Nhưng lần này thì khác.
Những kẻ này liên thủ rõ ràng là cố ý đến gây phiền phức cho Hoàng Cực Tiên Tông.
Đây thuần túy là địch nhân.
Mà sở dĩ đòi tài nguyên tu luyện từ Liệt Thiên Thượng Quốc chứ không phải từ tam đại tu luyện thánh địa, thuần túy là vì nể tình Liệt Thiên Thượng Quốc và Hoàng Cực Tiên Tông cùng chung nguồn gốc, cộng thêm việc Hoa Thiên Khung cũng coi như thức thời, nên Dạ Huyền mới nương tay mà thôi.
Vừa hay mượn Liệt Thiên Thượng Quốc để hoàn thiện Hoàng Cực Tiên Tông.
Còn như tam đại tu luyện thánh địa, Dạ Huyền từ đầu đến cuối đều không có ý định bỏ qua.
Hiện nay Hoàng Cực Tiên Tông đã có quá nhiều tài nguyên tu luyện, thêm nữa, với thực lực hiện tại của Hoàng Cực Tiên Tông cũng không thể tiêu hóa hết được.
Nếu đồ muốn có đã đủ, vậy thì phải lập uy.
Lập nên uy nghiêm trên mảnh đại địa này, để cho các thế lực khác khi muốn gây phiền phức cho Hoàng Cực Tiên Tông phải tự cân nhắc xem bản thân có đủ cứng rắn hay không.
"Được." Chu Tử Hoàng nghe Dạ Huyền nói xong, mỉm cười gật đầu.
Đây đúng là điều hắn muốn nghe.
Hoàng Cực Tiên Tông hiện tại không thiếu tài nguyên, việc cần làm tiếp theo là khiến tông môn đứng vững trên vùng đất này, để các thế lực khác phải công nhận Hoàng Cực Tiên Tông, để bọn họ không dám tùy tiện trêu chọc Hoàng Cực Tiên Tông.
Mà muốn đạt được hiệu quả này, phương pháp tốt nhất dĩ nhiên là lập uy.
Tam đại tu luyện thánh địa trong phạm vi trăm ngàn dặm này có thể nói là cường đại được công nhận, bắt thái thượng trưởng lão của bọn họ để lập uy là thích hợp nhất.
"Đừng!"
Lần này, ba người Thiên Huyết lão ma nhất thời hoảng sợ.
"Lần này là Huyền Ma Động của ta sai rồi, Chu Tông Chủ xin hãy tha lỗi, bản tọa lập tức cho người cắt mười tòa linh khoáng sơn cho Hoàng Cực Tiên Tông, như thế nào?" Thiên Huyết lão ma vội vàng nói.
"Yên Hà Sơn của ta cũng nguyện ý." Tú Thủy chân nhân cũng vội nói.
"Linh Khư Thánh Địa của ta..." Vũ Long Châu cũng chuẩn bị nói tiếp nhưng bị Dạ Huyền lên tiếng cắt ngang.
"Lúc các ngươi vừa mới xuất hiện đâu có nói như vậy?" Dạ Huyền nhếch miệng cười khẩy, thản nhiên nhìn ba người.
Mấy kẻ này vừa xuất hiện đã gào lên muốn cướp đoạt đại đế tiên công và tài nguyên tu luyện của Hoàng Cực Tiên Tông.
Hiện tại thì lại tỏ ra sợ hãi thế này.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả thôi!" Thiên Huyết lão ma vội vàng nói.
"Hiểu lầm? Ngươi quên rằng những người khác của tam đại tu luyện thánh địa các ngươi đều đã bị giết sạch rồi sao?" Dạ Huyền cười híp mắt nói.
Vừa nói, Dạ Huyền vừa đi về phía ba người.
Việc này nhất thời làm ba người càng thêm hoảng sợ.
"Dạ tiểu hữu đừng tức giận, tuyệt đối đừng nổi giận." Thiên Huyết lão ma cả người vã mồ hôi lạnh.