"Không có việc gì là tốt rồi..." Giang Tĩnh thở phào một hơi lớn, viền mắt ửng đỏ.
"Tông chủ đã trở về!"
Đệ tử của chín ngọn núi Hoàng Cực Tiên Tông cũng đều kích động và căng thẳng.
"Không biết lần giao lưu đại hội này có thắng không." Có đệ tử nhỏ giọng nói.
Chuyện liên quan đến đạo trường Vạn Thịnh Sơn, lão tổ Chu Triều Long chỉ báo cho Giang Tĩnh, những người khác còn chưa biết chuyện xảy ra ở đạo trường Vạn Thịnh Sơn.
Vì vậy, sự chú ý của bọn họ đều đặt vào giao lưu đại hội.
"Có Lưu Thiên Hạo, Hoàng Triển Văn, Lâm sư huynh ba vị sư huynh giúp đỡ, cộng thêm đại sư huynh của chúng ta quật khởi, còn có Thánh nữ tọa trấn, khẳng định có thể thắng!"
"Chưa chắc đâu, phải biết rằng bên trong Liệt Thiên Thư Viện gần đây xuất hiện một Lâm Phi Viêm, là Chiến Thần Chi Thể, thực lực đỉnh cấp Phong Hầu, mạnh mẽ phi thường."
"Đúng vậy, còn có Trương Nhan Lương, đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Liệt Thiên Thư Viện.
Hai vị này là khó đối phó nhất, cộng thêm đệ tử các cảnh giới khác của tông môn chúng ta luôn không bằng Liệt Thiên Thư Viện, thắng bại trận giao lưu đại hội này thật sự khó nói."
"..."
Giữa rất nhiều tiếng nghị luận, Chu Tử Hoàng mang theo Dạ Huyền, Chu Ấu Vi và đám người hạ xuống trước sơn môn.
"Phu quân." Giang Tĩnh là người đầu tiên bay về phía Chu Tử Hoàng, lao thẳng vào lòng hắn.
Cảnh này khiến các đệ tử có chút ngẩn ra.
Tuy Giang Tĩnh và Chu Tử Hoàng là vợ chồng, nhưng hai người về cơ bản chưa từng thể hiện những hành động như ôm ấp trước mặt người ngoài.
Hôm nay lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, quả thực khiến bọn họ có chút bất ngờ.
Chu Tử Hoàng ngẩn ra một chút, lát sau liền hiểu ra, ôn nhu trấn an nói: "Không sao rồi."
"Các ngươi không sao là tốt rồi." Giang Tĩnh viền mắt ửng đỏ, lại nhìn về phía Chu Ấu Vi và Dạ Huyền.
"Chỉ là một đám ô hợp thôi." Dạ Huyền cười nhạt một tiếng.
Giang Tĩnh nghe vậy không khỏi bật cười: "Vừa nghe ngươi nói những lời này, không cần nghĩ cũng biết đám người kia chắc chắn đã bị các ngươi giải quyết rồi."
Dạ Huyền sờ mũi, vẻ mặt có chút kỳ quái nói: "Nhạc mẫu đại nhân bây giờ lại tin tưởng ta như vậy sao?"
Nếu là trước đây, chỉ sợ Giang Tĩnh lại mắng hắn không biết trời cao đất dày, khẩu xuất cuồng ngôn.
Dường như bây giờ Giang Tĩnh đã quen rồi? Thậm chí còn có thể kiến vi tri trứ.
"Bớt lắm lời." Giang Tĩnh trừng Dạ Huyền một cái.
"Tông chủ."
Lúc này, Ngô Kính Sơn mang theo Vu Văn Lôi, Nhiếp Sơn đi tới, hướng Chu Tử Hoàng hành lễ nói.
Chu Tử Hoàng khẽ gật đầu, ra hiệu không cần đa lễ.
"Trận chiến này kết quả thế nào?" Vu Văn Lôi, người cũng không biết chuyện ở đạo trường Vạn Thịnh Sơn, lên tiếng dò hỏi.
"Toàn thắng." Chu Tử Hoàng mỉm cười, dừng một chút rồi lại nói: "Chẳng qua sau đó đã xảy ra một chuyện, lát nữa Khâu trưởng lão sẽ nói với các ngươi."
Mọi người nhìn về phía Khâu Văn Hãn, hơi nghi hoặc.
Chuyện khác sao?
Còn có chuyện gì khác nữa.
Nhưng nếu đã thắng thì cũng không quan trọng lắm.
"Ha ha ha ha, chúng ta thắng rồi!"
Đệ tử của chín ngọn núi nghe được tin tức này lập tức vô cùng kích động.
"Ta đã nói rồi, chúng ta vẫn luôn áp chế được Liệt Thiên Thư Viện, lần này cũng nhất định có thể áp chế!"
"Thắng là tốt rồi, thắng là tốt rồi!"
Rất nhiều đệ tử đều kích động không thôi.
Trên thực tế, sau khi Lãnh Dật Phàm bị giết chết, lòng dạ của bọn họ đều chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Dù sao Lãnh Dật Phàm ở Hoàng Cực Tiên Tông vốn có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Trước đây đều là do Lãnh Dật Phàm dẫn đội, mỗi lần đều giành được thắng lợi.
Lần này đổi thành Dạ Huyền dẫn đội, cộng thêm đối phương lại xuất hiện tuyệt thế thiên kiêu, bọn họ vốn dĩ đều không có lòng tin gì.
Không ngờ lại thắng!
Mặc dù không biết tình hình cụ thể, nhưng chỉ cần thắng là tốt rồi.
Bọn họ cũng không biết Lâm Phi Viêm và Trương Nhan Lương, những người rất vô địch trong miệng bọn họ, đều bị Dạ Huyền treo lên đánh.
Nếu để bọn họ biết được, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến ngẩn người.
"Tất cả lui ra trước đi, Lỗ trưởng lão còn có việc muốn làm." Giọng Chu Tử Hoàng vang lên, tiếng của mọi người đều nhỏ lại.
Mọi người tuy lòng còn nghi ngờ nhưng đối với mệnh lệnh của Chu Tử Hoàng vẫn rất tuân theo, răm rắp trở lại tông môn.
"Làm gì vậy?" Giang Tĩnh hơi nghi hoặc.
"Quải thi." Dạ Huyền cười ha hả nói.
"Quải thi?" Giang Tĩnh hơi sững sờ.
Mọi người đã tản đi, Lỗ Thừa Đức bay lên trời, lấy thi thể của Thiên Huyết lão ma, Tú Thủy chân nhân, Vũ Long Châu ba người ra, bàn tay lớn rung lên, trực tiếp dùng chân khí đóng đinh ba thi thể lên không trung.
"Đó là cái gì?"
Thấy cảnh tượng đó, rất nhiều đệ tử đều kinh ngạc không thôi.
"Hình như là thi thể..." Có đệ tử mắt sắc, con ngươi co rụt lại.
"Thi thể của ai?!"
"Không biết nữa."
Việc này gây nên rối loạn không nhỏ.
"Đây là..."
Nhưng mà đám người Vu Văn Lôi, Nhiếp Sơn lại nhận ra thân phận của ba người!
"Thiên Huyết lão ma của Huyền Ma Động, Tú Thủy chân nhân của Yên Hà Sơn, Vũ Long Châu của Linh Khư Thánh Địa!"
"Cái này?!"
"Xảy ra chuyện gì vậy?!"
Bọn họ đều kinh hãi.
Đây chính là người của tam đại tu luyện thánh địa đó!
"Là bọn họ!" Giang Tĩnh thấy thi thể ba người, trong nháy mắt sắc mặt cũng tái nhợt.
"Sau khi giao lưu đại hội kết thúc, người của tam đại tu luyện thánh địa xuất hiện, liên thủ với Liệt Thiên Thượng Quốc, ý đồ dùng bát giai Linh Trận Vân Sơn Khốn Thần Trận để vây giết chúng ta tại đạo trường Vạn Thịnh Sơn.
May mắn được lão tổ xuất thủ cứu giúp, tiêu diệt người của tam đại tu luyện thánh địa.
Ba người này chính là kẻ cầm đầu chính của tam đại tu luyện thánh địa tập kích chúng ta."
Chu Tử Hoàng cao giọng nói: "Hôm nay đem thi thể ba người này đóng đinh trước sơn môn để răn đe."
"Kẻ nào phạm vào Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta."
"Mặc dù xa tất giết!"
Khí thế dâng trào!
Khiến người có mặt tại hiện trường nghe được mà nhiệt huyết sôi trào.
Tam đại tu luyện thánh địa thì thế nào? Dám tìm đến Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta gây phiền phức thì vẫn phải chết!
Rất nhiều đệ tử kích động, hưng phấn không thôi.
Lão tổ của bọn họ còn sống!
Mà Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn lại thầm thấy lòng hơi chùng xuống.
Lão tổ của Hoàng Cực Tiên Tông lại vẫn còn tồn tại?!
Chuyện này...
"Thật sự là như vậy sao?" Giang Tĩnh nghe xong lời Chu Tử Hoàng nói, cũng theo bản năng nhìn về phía Chu Ấu Vi và Dạ Huyền bên cạnh.
Trực giác mách bảo nàng rằng chuyện này Dạ Huyền tuyệt đối có tham gia.
Nhưng trong lời nói của Chu Tử Hoàng lại không nhắc đến một chữ nào về Dạ Huyền.
Dạ Huyền cảm nhận được ánh mắt của Giang Tĩnh, ánh mắt bình tĩnh nói: "Cây cao chịu gió lớn."
Giang Tĩnh trong lòng hơi rung động, lập tức phản ứng lại.
Đúng vậy, trên đại sự như thế này, nếu thật sự để người của thế lực khác biết Dạ Huyền có tham gia, chắc chắn sẽ đặt ánh mắt lên người Dạ Huyền.
Đây đối với Dạ Huyền mà nói là một phiền toái lớn.
Còn như công lao gì đó, chỉ cần bọn họ biết là được rồi.
Những lời kia của Chu Tử Hoàng chính là do Dạ Huyền cố ý để Chu Tử Hoàng nói như vậy.
Hắn biết rõ nếu như đem công lao của hắn truyền ra ngoài, chẳng khác nào nói cho tam đại tu luyện thánh địa biết, lý do các ngươi lật thuyền hoàn toàn là vì Dạ Huyền tính kế...
Như vậy đến lúc đó Dạ Huyền sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Đây cũng là lý do vì sao Dạ Huyền lại đi tìm ba người Chu Triều Long vào năm ngày trước.
Chỉ có bọn họ hiện thân mới có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, mà không phải chú ý đến hắn, một kẻ vô danh tiểu tốt.
Không phải nói chỉ dựa vào một mình Dạ Huyền thì không thể lật đổ được những người đó.
Chưa kể đến Vạn Cổ Đế Hồn của hắn, chỉ riêng lực lượng đế cơ của Hoàng Cực Tiên Tông cũng không phải là thứ người bình thường có thể tưởng tượng được.
Có lẽ trong mắt người khác, đế cơ của Hoàng Cực Tiên Tông chỉ giới hạn bên trong Hoàng Cực Tiên Tông.
Nhưng Dạ Huyền lại biết, đế cơ chân chính của Hoàng Cực Tiên Tông bao trùm phạm vi trăm vạn dặm...
Đạo trường Vạn Thịnh Sơn, Liệt Thiên Thượng Quốc, thậm chí cả Giang gia ở Hoài Nam Sơn, tam đại tu luyện thánh địa đều nằm trong đó!
Chỉ có điều với thực lực hiện tại của Dạ Huyền, còn chưa cách nào khống chế hoàn chỉnh đế cơ.
Nhưng ở bên trong đạo trường Vạn Thịnh Sơn này, vẫn có thể ứng đối một cách hoàn hảo.
Sở dĩ để Chu Triều Long xuất thủ chỉ là vì Dạ Huyền cần một người làm tấm chắn, tránh gây ra phiền phức không cần thiết.
Còn như đám người kia của Liệt Thiên Thư Viện, dù có biết cũng vô dụng.
Lời của một đám người trẻ tuổi nói ra sẽ không có ai tin tưởng.
Một bên là Dạ Huyền từng có tiếng xấu, một bên là lão tổ vô địch của Hoàng Cực Tiên Tông.
Tin rằng những đại nhân vật kia sẽ tự có phán đoán.
Như vậy vừa có thể khiến Liệt Thiên Thượng Quốc cảm thấy sợ hãi hắn, cũng có thể khiến tam đại tu luyện thánh địa bị Chu Triều Long làm cho kinh sợ.
Mặt khác chính là Lưu Thiên Hạo.
Hắn cũng biết toàn bộ đều do Dạ Huyền chủ đạo.
Nhưng đó đều là Dạ Huyền cố ý làm vậy.
Ngay từ lúc bọn họ nhập tông, Dạ Huyền đã đoán được bọn họ có vấn đề.
Lần này xem như là một sự răn đe vô hình, để bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện nay Hoàng Cực Tiên Tông còn cần tiêu hao tài nguyên tu luyện vừa nhận được gần đây, cũng không có thời gian để chiến đấu với người khác.
"Dạ Huyền, đi thôi."
Chu Tử Hoàng sau khi công bố xong, nhìn về phía Dạ Huyền, ánh mắt mang theo vẻ hưng phấn.
"Đi thôi." Dạ Huyền khẽ gật đầu.
Hai người trực tiếp rời đi.
"Hai người họ lại giở trò quỷ gì vậy?" Giang Tĩnh hơi nghi hoặc.
"Bí mật." Chu Ấu Vi mỉm cười.