"Dạ Huyền, ngươi đừng quá đáng!"
Hai vị Phó Viện Trưởng của Liệt Thiên Thư Viện phẫn nộ quát, lửa giận phun ra trong con ngươi, hận không thể đập chết Dạ Huyền tại chỗ!
Nhưng có Khâu Văn Hãn và Lỗ Thừa Đức nhìn chằm chằm, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao sau lưng bọn họ còn có học viên của Liệt Thiên Thư Viện.
"Quá phận?" Dạ Huyền thần sắc lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ta rất tò mò, nếu hôm nay ta không đoán được các ngươi phục kích thì sẽ là cảnh tượng thế nào?"
Lời vừa nói ra, hai vị Phó Viện Trưởng kia lập tức tắt ngúm cơn giận, nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lẽo.
Dạ Huyền liếc hai người một cái, nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ khi đó các ngươi đã giết hết chúng ta, sau đó cưỡng ép cướp đoạt đại đế tiên công cùng tài nguyên tu luyện của tông ta, thậm chí còn diệt cả tông ta rồi."
"Cho nên bây giờ đừng có giả vờ vô tội trước mặt ta, muốn không thì nếu chúng ta lỡ tay không chú ý một chút mà đạp chết Viện trưởng các ngươi thì không hay đâu."
Mấy câu nói này trực tiếp khiến hai vị Phó Viện Trưởng triệt để ngậm miệng.
Dạ Huyền này rõ ràng là một thiếu niên, nhưng hành vi bây giờ lại hoàn toàn là của một lão ma đầu!
Trần trụi đe dọa, nói năng thuần thục như vậy.
Ngay cả Chu Triều Long cũng không nhịn được liếc mắt.
Không hổ là người được tổ sư gia chọn trúng, thật sự có phong độ của một đại tướng.
Sắc mặt Hoa Thiên Khung biến đổi một trận.
Tuy đã sớm biết Dạ Huyền nhất định sẽ sư tử ngoạm, nhưng không ngờ lại thực sự không hề mơ hồ chút nào.
Chỉ riêng yêu thú bì và Hoàng Cực Đế Đạo tàn quyển cũng đã khiến Liệt Thiên Thượng Quốc tổn thất trọng đại, không ngờ Dạ Huyền lại mở miệng đòi nhiều như vậy!
"Chuyện này..." Hoa Thiên Khung trầm ngâm chốc lát.
Dạ Huyền không chút khách khí cắt ngang lời Hoa Thiên Khung, lạnh lùng nói: "Nhắc nhở ngươi trước, đây không phải là thương lượng, ta chỉ thông báo cho ngươi một tiếng."
Lời này trực tiếp khiến tất cả mọi người đều không nói nên lời.
Đây chính là đối mặt với lão tổ của Liệt Thiên Thượng Quốc đó!
Sự tồn tại bực này, nhìn khắp toàn bộ Nam Vực, cũng là sự tồn tại phi thường khủng bố.
Nhưng khi Dạ Huyền đối mặt hắn, lại hoàn toàn không có cảm giác đó, giống như đang đối mặt với một con giun dế vậy...
Cảm giác này khiến tất cả mọi người cảm thấy phi thường không chân thật.
Có cảm giác như đang nằm mơ.
Sắc mặt Hoa Thiên Khung có chút khó coi, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, điều này làm hắn vô cùng biệt khuất.
"Chuyện này để bản tọa suy nghĩ một chút đã." Hoa Thiên Khung nói.
"Thời gian ba hơi thở." Dạ Huyền nhàn nhạt nói.
Hoa Thiên Khung suýt chút nữa thì bị sặc chết.
Thời gian ba hơi thở!?
Cái này thì cân nhắc thế nào được chứ?
"Ngươi không sợ cá chết lưới rách sao?" Hoa Thiên Khung trầm giọng nói.
Dạ Huyền liếc Hoa Thiên Khung một cái, bỗng nhiên cười lên, nụ cười lạnh lẽo, nói: "Ngươi dường như có chút nhầm lẫn về việc ai đã tạo thành thế cục hiện tại."
"Nếu Liệt Thiên Thượng Quốc các ngươi tuân thủ quy củ, vậy các ngươi chỉ cần giao ra Hoàng Cực Đế Đạo tàn quyển là được."
"Nhưng các ngươi đã không tuân thủ quy củ, còn liên hợp với thế lực khác ý đồ ra tay với chúng ta."
"Ta không hạ sát thủ đã là rất nhân từ rồi."
"Cho nên đừng có ở đó lải nhải với ta."
"Hiểu chưa?"
Mấy câu nói này trực tiếp khiến Hoa Thiên Khung á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, tất cả chuyện này đều do bản thân Hồng Vân Liệt gây ra, thật sự không trách được bất kỳ ai.
Chỉ là Hoa Thiên Khung cũng không biết chuyện này, cho nên trong lòng hắn phi thường tức giận.
Không hiểu sao lại khiến Liệt Thiên Thượng Quốc tổn thất lớn như vậy!
Ngay cả hắn cũng suýt nữa bị đánh trọng thương.
Nghĩ đến đây, Hoa Thiên Khung lại có cảm giác như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói được.
Quá thảm.
Hoa Thiên Khung thở dài nói: "Theo ý ngươi đi."
Không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể cúi đầu.
"Lão tổ..." Thấy Hoa Thiên Khung đáp ứng, đám người phía Liệt Thiên Thư Viện đều im lặng không nói, trong lòng biệt khuất không gì sánh được.
Chỉ là hôm nay, mọi chuyện đều đã vượt quá dự liệu của bọn họ.
Nhất là các học viên của Liệt Thiên Thư Viện, họ là những người vô tội nhất.
Bọn họ chỉ biết về chuyện đại hội giao lưu, còn những chuyện liên quan đến tam đại thánh địa tu luyện thì bọn họ hoàn toàn không biết.
Không hiểu sao lại bị cuốn vào trận chiến đấu này, sau đó phải tận mắt thấy Viện trưởng nhà mình bị người ta đạp nát quai hàm, nằm trên mặt đất như một con chó.
Ngay cả lão tổ chí cường vô địch của Liệt Thiên Thượng Quốc bọn họ cũng bị trấn áp, dễ bảo nghe lời Dạ Huyền răm rắp, loại cảm giác trái ngược mạnh mẽ này khiến trong lòng bọn họ cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Hôm nay tuyệt đối là sự sỉ nhục của Liệt Thiên Thượng Quốc!
"Mặt khác..." Ngay lúc phe Liệt Thiên Thượng Quốc đang cúi đầu ủ rũ thì giọng Dạ Huyền lại vang lên.
"Còn có yêu cầu?!" Chuyện này nhất thời khiến cơn giận vốn đã lắng xuống trong lòng bọn họ lại nổi lên.
Hoa Thiên Khung cũng nhìn về phía Dạ Huyền, trong đáy mắt dâng lên một sát cơ thâm trầm.
Gã này thật đúng là lòng tham không đáy mà!
Liên tục đưa ra ba yêu cầu quá phận, khiến Liệt Thiên Thượng Quốc tổn thất trọng đại.
Bây giờ vẫn còn có yêu cầu!?
Đừng nói là người của phe Liệt Thiên Thượng Quốc, ngay cả đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông cũng đều kinh ngạc không thôi.
Đại sư huynh này cũng quá lợi hại đi, đã đưa ra ba yêu cầu rồi còn muốn đưa ra thêm sao?
Chu Tử Hoàng và Chu Triều Long đều nhìn Dạ Huyền một cách cổ quái.
Tuy là người một nhà, nhưng lúc này bọn họ đều cảm thấy yêu cầu của Dạ Huyền thật sự hơi nhiều.
Có điều, thế giới này vốn coi trọng kẻ thắng làm vua.
Bọn họ Hoàng Cực Tiên Tông đã thắng, việc khiến Liệt Thiên Thượng Quốc phải giao ra tài nguyên tương ứng cũng là chuyện đương nhiên.
Giống như Hoàng Cực Tiên Tông trước kia bị Trấn Thiên Cổ Môn trấn áp, sau đó luôn bị Trấn Thiên Cổ Môn đòi hỏi vậy.
Cũng là cùng một đạo lý.
"Kim trì của Liệt Thiên Thượng Quốc vẫn còn tồn tại chứ?" Dạ Huyền không để ý đến sát ý của Hoa Thiên Khung mà nhìn về phía Chu Tử Hoàng, cười hỏi.
Chu Tử Hoàng nghe vậy, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc, lát sau liền cười nói: "Đương nhiên, đó chính là nơi tốt để Liệt Thiên Thượng Quốc bồi dưỡng thiên tài."
"Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Khí tức trên người Hoa Thiên Khung có chút không khống chế được.
Đạo trường Vạn Thịnh Sơn phát ra tiếng ù ù vang dội.
"Sao thế, Hoa huynh muốn động thủ à?" Chu Triều Long nói giọng không mặn không nhạt.
Chuyện này nhất thời khiến khí tức của Hoa Thiên Khung cứng lại, ánh mắt âm trầm, hắn trầm giọng nói: "Các ngươi nếu dám nhắm vào kim trì, vậy thì cá chết lưới rách, không có bất kỳ chỗ nào để thương lượng!"
Liệt Thiên Thượng Quốc cũng giống như Hoàng Cực Tiên Tông, đã suy tàn đến cực điểm, mặc dù là một thượng quốc nhưng về thực lực có thể nói là đứng cuối cùng trong các thượng quốc.
Mà kim trì chính là một trong những huyết mạch của Liệt Thiên Thượng Quốc, nếu bị người khác động vào, Liệt Thiên Thượng Quốc tuyệt đối sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề.
Điều này Hoa Thiên Khung tuyệt đối không cho phép xảy ra!
Cho dù phải quyết một trận tử chiến cũng tuyệt đối không thể nhượng bộ.
"Vội cái gì, ta còn chưa nói hết." Dạ Huyền nhàn nhạt liếc Hoa Thiên Khung một cái.
"Xét theo thực lực hiện tại của Liệt Thiên Thượng Quốc, kim trì mở ra cũng không chứa được quá nhiều người đi vào."
"Ta cũng không yêu cầu quá nhiều, lúc kim trì mở ra, ta sẽ dẫn ba mươi người đi."
"Ba mươi?!" Sắc mặt Hoa Thiên Khung khó coi tới cực điểm, trầm giọng nói: "Liệt Thiên Thượng Quốc ta tổng cộng cũng chỉ có một trăm suất, ngươi một câu nói đã muốn lấy đi ba mươi suất!?"
Kim trì mỗi năm năm mới mở ra một lần, mỗi lần chỉ có một trăm suất.
Đối với một trăm suất này, họ phi thường coi trọng, cho dù là Nhân Hoàng cũng không thể tùy ý phân phát, mà phải dùng để bồi dưỡng thiên kiêu của thượng quốc mình, cũng như dùng để đổi lấy tài nguyên tu luyện từ các thượng quốc hoặc tông môn, thánh địa xung quanh.
Nhưng bây giờ Dạ Huyền vừa mở miệng đã muốn lấy đi một phần ba số suất, điều này đối với Liệt Thiên Thượng Quốc mà nói, vô hình trung lại tạo thành một tổn thất to lớn!
"Nếu như ngay cả yêu cầu nhỏ này ngươi cũng không chấp nhận, vậy thì để ta tiêu diệt Liệt Thiên Thượng Quốc, để kim trì nằm trong tay Hoàng Cực Tiên Tông ta."
Dạ Huyền lạnh lùng nói: "Đến lúc đó, chắc hẳn các ngươi sẽ không còn ý kiến gì nữa."
"Ngươi đây hoàn toàn chính là đang uy hiếp!" Sắc mặt Hoa Thiên Khung khó coi không gì sánh được.
"Xin lỗi, ta đúng là đang đe dọa." Khóe miệng Dạ Huyền hơi nhếch lên.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn uy hiếp Liệt Thiên Thượng Quốc.
Nhưng tất cả đều là do Liệt Thiên Thượng Quốc tự mình chuốc lấy phiền phức.
Còn như chuyện một tháng trước.
Nếu không phải Liệt Hỏa tướng quân Vương Thế Kỳ đến tìm cái chết, hắn cũng không đến nỗi đại sát tứ phương ở Hoàng thành.
Nói xa hơn nữa, cũng là Liệt Thiên Thượng Quốc tìm đến Hoàng Cực Tiên Tông gây phiền phức trước.
Suy cho cùng, vẫn là do bản thân Liệt Thiên Thượng Quốc gây ra, không thể trách ai được.
"Ngươi!" Hoa Thiên Khung nghe những lời này của Dạ Huyền, tức khắc tức giận nhưng không thể làm gì.
"Suy nghĩ kỹ chưa, sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn." Dạ Huyền nhàn nhạt nói.
"Ô ô ô..." Hồng Vân Liệt dưới chân Dạ Huyền phát ra âm thanh, nhưng vì quai hàm đã bị đạp nát nên căn bản không thể nói được, song qua ánh mắt đau thương căm giận có thể thấy được Hồng Vân Liệt tuyệt đối không đồng ý!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào người Hoa Thiên Khung.
Hoa Thiên Khung sắc mặt suy nhược, khẽ gật đầu, không nói gì.
Nhưng rõ ràng đã thể hiện là đồng ý yêu cầu của Dạ Huyền!