Đây quả thực là khiêu khích trắng trợn!

Vừa rồi dường như là đáp lại những nghi vấn của những người này đối với Dạ Huyền.

Ngươi nói ta dạy bảo không được?

Thật ngại quá, đội ngũ ta dạy dỗ dù cảnh giới không bằng các ngươi nhưng có thể lấy một địch sáu.

Ngươi nói ta không có thực lực?

Thật ngại quá, cấp bậc Vương Hầu ta tùy ý treo lên đánh.

"Ta vô địch, các ngươi tùy ý."

Dạ Huyền một tay cầm vỏ kiếm, một tay đút túi, phong khinh vân đạm nói.

Lời nói thật là kiêu ngạo tự phụ làm sao.

Nhưng mà vào giờ khắc này lại không một ai dám nghi vấn.

Trong nháy mắt đã đánh bại hai vị Vương Hầu.

Một kẻ như vậy, ai dám đi nghi vấn chứ?

Trong chín đại phong mạch của Hoàng Cực Tiên Tông, người trước đây đạt đến Vương Hầu chỉ có Lãnh Dật Phàm, người từng là thủ tịch đại đệ tử.

Khi đó ngay cả Chu Ấu Vi cũng chưa phải.

Mà sau khi Lãnh Dật Phàm bị Dạ Huyền vỗ chết, trong thế hệ đệ tử này, Chu Ấu Vi vươn lên trở thành Vương Hầu duy nhất.

Nhưng bây giờ Dạ Huyền có thể đánh bại Vương Hầu, bọn họ ai còn dám đi nghi vấn?!

Thực lực như vậy đã có tư cách ngồi lên vị trí thủ tịch đại đệ tử!

Bất quá, điều khiến bọn họ chấn động nhất không phải chuyện này, mà là bản thân Dạ Huyền.

Hai tháng trước, Dạ Huyền vẫn là một tên người ở rể vô dụng tai tiếng lẫy lừng, một kẻ ngốc không thể tu luyện, bị toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông xem là sỉ nhục.

Cũng là kẻ bị các tông môn, thánh địa khác chê cười.

Trong hai tháng ngắn ngủi, Dạ Huyền khôi phục thần trí, tu vi tăng vọt một đường, bước vào cảnh giới Thần Môn.

Bản thân điều này đã là một kỳ tích, đủ để chứng minh tiềm lực của Dạ Huyền là vô cùng lớn, không thể nói là không xứng với Chu Ấu Vi.

Nhưng chỉ dựa vào như vậy mà ngồi lên vị trí thủ tịch đại đệ tử, tự nhiên có không ít người có thành kiến.

Ở thế giới này vốn chú trọng kẻ mạnh là vua, nếu ngươi không có thực lực khiến người khác tin phục, thì không ai thừa nhận địa vị của ngươi.

Lúc Dạ Huyền ngồi lên vị trí thủ tịch đại đệ tử cũng chỉ mới ở cảnh giới Thông Huyền.

Khi đó tranh luận còn lớn hơn.

Chẳng qua Dạ Huyền không tham gia vào bất cứ sự vụ tông môn nào, nên tự nhiên không có quá nhiều lời ra tiếng vào truyền đến tai hắn.

Mà lần này đám người Dương Kính Xuân nhập tông, nêu lên nghi vấn đối với Dạ Huyền, đã gây nên sự đồng cảm của rất nhiều người.

Chỉ là hiện tại, Trương Đại Hải, Hứa Mãnh liên tục bị Dạ Huyền ung dung đánh bại, khiến người ta bắt đầu thu lại lòng khinh thị, thay vào đó là lòng kính nể không ngớt đối với Dạ Huyền.

Người này đã thực sự nghịch tập thành công!

Cho nên.

Khi Dạ Huyền nói ra câu "Ta vô địch, các ngươi tùy ý" tự cao đến cực điểm này, trong lòng bọn họ không hề có chút bất mãn nào, thậm chí còn phi thường công nhận!

Thực lực bản thân của lục đại Vương Hầu chênh lệch không lớn.

Nếu để bọn họ quyết đấu với nhau, chỉ sợ phải rất lâu mới có thể phân ra thắng bại.

Điều này đã chứng minh ở một phương diện nào đó rằng thực lực của Dạ Huyền hoàn toàn ở trên lục đại Vương Hầu!

"Người này..."

Trên đài cao, Giang Tĩnh, Khâu Văn Hãn thấy cảnh này cũng không nhịn được cười rộ lên, tràn đầy vui mừng.

Từ đầu đến cuối, tuy bọn họ cũng từng không xem trọng Dạ Huyền, nhưng vẫn luôn đứng về phía hắn.

Hôm nay Dạ Huyền bày ra thực lực mạnh mẽ như thế, bọn họ từ đáy lòng cảm thấy vui mừng.

"Có lẽ hắn thực sự là vị chủ trung hưng của Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta..." Giang Tĩnh thầm nghĩ.

"Dạ Huyền!"

Nhưng mà Phong Lôi Thủ Nhiếp Sơn lại có chút không kìm nén được sát ý, hắn râu tóc dựng đứng, áo bào bay phần phật.

Trong thiên địa gió nổi mây phun!

Ầm ầm ———— Trên trời cao thậm chí có lôi vân hiện lên.

Lôi đình màu lam đang cuồn cuộn, tùy thời muốn nổ tung rơi xuống nhân gian.

Phong Lôi Thủ Nhiếp Sơn từng là cung phụng của Cổ Vân thượng quốc, bản thân đã thành danh từ lâu, thực lực phi thường đáng sợ.

Dị tượng bực này khiến sắc mặt người ta thay đổi.

"Nhiếp huynh!" Vu Văn Lôi và Vi Vân Cương hai người đều trầm giọng nói.

Đối mặt với uy áp kinh khủng của Nhiếp Sơn đánh tới, Dạ Huyền bất vi sở động, khóe miệng còn mang theo nụ cười: "Đến đây, để ta xem thử kẻ do Cổ Vân thượng quốc phái tới lợi hại chỗ nào."

"Ngươi nói cái gì!?"

Sắc mặt Vu Văn Lôi và Vi Vân Cương đột nhiên thay đổi.

Mấy người Giang Tĩnh, Khâu Văn Hãn cũng bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Nhiếp Sơn chằm chằm, ánh mắt không lành, nói: "Ngươi là gian tế do Cổ Vân thượng quốc phái tới?"

Khí tức Nhiếp Sơn đột nhiên cứng lại, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, khí thế thu liễm lại, phủ nhận nói: "Ngươi đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, lão phu là trở về cùng với tông chủ, chuyện này tông chủ rõ ràng nhất!"

Hắn không ngờ Dạ Huyền lại đột nhiên nói ra những lời đó, quả thực khiến hắn giật mình.

Dạ Huyền nhếch miệng cười, trêu chọc nói: "Khẩn trương cái gì? Trước đây ngươi vốn là cung phụng của Cổ Vân thượng quốc, nói ngươi là do Cổ Vân thượng quốc phái tới thì có vấn đề gì sao?"

Lời vừa nói ra.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi một trận, cuối cùng ai nấy đều tỉnh táo lại.

Nếu Nhiếp Sơn thực sự là gian tế do Cổ Vân thượng quốc phái tới, bọn họ sẽ không chút do dự xuất thủ tiêu diệt!

Bất quá lời nói này của Dạ Huyền lại rõ ràng cho thấy đang nhạo báng, châm chọc.

Tỉnh táo lại, Nhiếp Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: "Lần sau nói chuyện chú ý một chút!"

Nói xong, Nhiếp Sơn ngồi trở lại vị trí của mình, tiện tay trị liệu một phen cho Trương Đại Hải và Hứa Mãnh, để thương thế của họ ổn định, không nặng thêm.

Vi Vân Cương và Vu Văn Lôi nhìn nhau, ngay sau đó nhanh chóng dời mắt đi, trở lại vị trí của mình, không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.

Bốn vị đại trưởng lão Giang Tĩnh cũng ngồi trở lại vị trí của mình, thần sắc nghiêm nghị.

Câu nói đột ngột kia của Dạ Huyền thực sự chỉ là trêu chọc sao?

Có lẽ vốn chỉ là trêu chọc.

Nhưng phản ứng của Nhiếp Sơn luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

Bất quá lời nói kia vừa hay trấn áp được Nhiếp Sơn, khiến hắn không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dạ Huyền cười như không cười nhìn Nhiếp Sơn một cái, không nói gì.

Bất quá trong lòng Dạ Huyền đã liệt kê người này vào danh sách phải giết.

Hắn đã có phán đoán của bản thân.

Nhiếp Sơn này đến Hoàng Cực Tiên Tông là ôm mục đích khác.

Không chỉ có Nhiếp Sơn.

Vi Vân Cương, Vu Văn Lôi cũng đều là như vậy.

Chỉ là không biết, bọn họ là kẻ chủ đạo hay chỉ là quân cờ đây...

Còn đám người Dương Kính Xuân thì tất nhiên là quân cờ.

Không hề nghi ngờ.

"Các ngươi còn ra tay không?"

Trên đạo trường, Hoàng Triển sắc mặt tái nhợt, mang theo vẻ nặng nề nói với Lưu Thiên Hạo, Dương Kính Xuân.

"Ta bỏ quyền." Lưu Thiên Hạo dứt khoát nói.

"Vậy ta cũng bỏ quyền." Hoàng Triển thở dài, mặc dù phi thường không cam lòng nhưng hắn không dám đánh cược.

Thực lực của Trương Đại Hải và Hứa Mãnh hắn biết rõ, coi như là hắn cũng tuyệt đối không làm được việc đánh bại họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chứ đừng nói là đánh cho gần chết.

Nếu như hắn lên, cũng không chắc có thể thắng được Dạ Huyền.

Còn một điểm khác nữa.

Thủ đoạn mà Dạ Huyền để lộ ra tới hiện tại là quá ít, lại còn quỷ dị, bọn họ căn bản không tìm được phương pháp phá giải, nếu như tùy tiện lên, kết cục chắc chắn cũng sẽ rất thê thảm.

Hám Sơn Ấn của Trương Đại Hải, Tê Phong Thủ của Hứa Mãnh đều là những chiêu thức phạt địch rất mạnh, nhưng lại không phát huy được nửa phần tác dụng.

"Ta cũng bỏ quyền." Văn Lâm cũng dứt khoát nói.

Trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Dương Kính Xuân.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Dương Kính Xuân.

Vị Vương Hầu đứng đầu lục đại Vương Hầu, người có tiếng hô cao nhất này sẽ lựa chọn bỏ quyền? Hay là lựa chọn tiếp tục đánh một trận?

Nếu không xuất hiện biến cố như vậy, Dương Kính Xuân tuyệt đối là người có khả năng đoạt được vị trí thủ tịch đại đệ tử nhất.

Chỉ bất quá bây giờ thì...

Dương Kính Xuân nhìn Dạ Huyền chằm chằm, khóe mắt cũng liếc sang chú ý Chu Ấu Vi.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, Chu Ấu Vi đều không liếc hắn một cái, mà đôi mắt đẹp lại dịu dàng nhìn Dạ Huyền.

Dương Kính Xuân hơi híp mắt lại, trong lòng nghẹn một luồng khí tức rất muốn bộc phát ra.

Chỉ là, liệu hắn có đánh thắng được Dạ Huyền hiện tại không?

Còn chưa biết được.

"Kính Xuân!"

Lúc này, trên đài cao truyền đến thanh âm của Vi Vân Cương.

Dương Kính Xuân nghe được thanh âm của sư phụ, thân hình hơi chấn động một chút, nắm đấm đang siết chặt chậm rãi thả lỏng ra.

Hù...

Dương Kính Xuân thở dài, dù có không cam lòng nhưng vẫn đưa ra lựa chọn.

"Ta bỏ————"

"Ngươi không cần bỏ quyền." Dạ Huyền cắt ngang lời Dương Kính Xuân, bình tĩnh nhìn Dương Kính Xuân, chậm rãi nói: "Ngươi dù có bỏ quyền cũng phải đánh với ta một trận."

Dương Kính Xuân con mắt híp lại, trong con ngươi mang theo một tia sát ý: "Ý gì?"

"Hả?"

Mọi người cũng không ngờ Dương Kính Xuân đã định bỏ quyền mà Dạ Huyền lại không cho.

"Không liên quan thắng thua, chỉ luận sinh tử." Dạ Huyền ném vỏ kiếm trong tay cho Chu Ấu Vi, chậm rãi nói.

"Chỉ luận...

sinh tử?" Dương Kính Xuân nhìn Dạ Huyền chằm chằm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: "Ngươi chắc chắn chứ?"

"Lời nói kia của hai mươi bốn ngày trước, ta vẫn luôn ghi nhớ đấy." Dạ Huyền nhàn nhạt nói.

Những kẻ như Hoàng Triển, Dạ Huyền có thể tha cho bọn hắn một mạng, sau này xử lý sau.

Duy chỉ có Dương Kính Xuân.

Dạ Huyền tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.

Bởi vì Dương Kính Xuân đã chạm vào điểm mấu chốt của Dạ Huyền.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play