"Đại sư huynh thật ngầu quá..." Cách đó không xa, Chu Hiểu Phi mắt sáng long lanh, vẻ mặt đầy tôn sùng nhìn Dạ Huyền.

Đàm Thanh Sơn, Tiếu Chiến mấy người cũng kính nể không thôi.

Hôm nay, toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông đều đã thấy được vị người ở rể từng bị xem là đồ bỏ đi này hiện nay là tồn tại ở đẳng cấp bậc nào!

"Dạ Huyền!"

Giang Tĩnh và những người khác mặt hơi biến sắc, hoàn toàn không ngờ tới Dạ Huyền lại đột ngột đề xuất cuộc chiến sinh tử.

Dạ Huyền giơ tay lên ngăn Giang Tĩnh và những người khác định nói, hắn chậm rãi nói: "Đây là chuyện của ta, các ngươi ai cũng đừng bận tâm."

"Này!"

Vi Vân Cương hơi ngẩn ra.

Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn cũng chau mày, không rõ lắm Dạ Huyền rốt cuộc có ý gì.

Cuộc chiến sinh tử này đại biểu cho việc hai bên chắc chắn sẽ có một người phải chết.

Dạ Huyền vậy mà lại đề xuất cuộc chiến sinh tử.

"Mấy vị trưởng lão, chuyện này tuyệt đối không được!" Vi Vân Cương liền nói.

Dương Kính Xuân là đệ tử của hắn, hắn rất hiểu đệ tử của mình, nhưng Dạ Huyền này thực sự quá tà môn, nếu thật sự là sinh tử chiến thì không biết sẽ có hậu quả gì.

"Hôm nay ai chen tay vào, ta giết kẻ đó."

Dạ Huyền thần tình lạnh lùng, chậm rãi nói từng chữ.

Vi Vân Cương sắc mặt khó coi không gì sánh được, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Đúng lúc này.

Một giọng nói đột ngột truyền đến: "Cứ theo lời Dạ Huyền, trận chiến này là cuộc chiến sinh tử giữa Dạ Huyền và Dương Kính Xuân, ai chen tay vào sẽ bị xử lý theo tông pháp."

Giọng nói hùng hồn, xa xưa, phảng phất từ trên trời rơi xuống.

Nghe được giọng nói này, tất cả mọi người trên Liệt Thiên đạo trường đều có thần sắc nghiêm nghị.

Tứ đại trưởng lão, tam đại cung phụng vội vàng đứng dậy, chắp tay cung kính nói: "Cẩn tuân tông chủ pháp chỉ!"

Tông chủ Chu Tử Hoàng đã đích thân lên tiếng.

Trận chiến đấu này không còn ai dám can dự nữa!

"Kính Xuân, ngươi nhất định phải cố gắng lên đấy..." Vi Vân Cương thần sắc ngưng trọng, âm thầm cầu nguyện cho Dương Kính Xuân.

"Cuộc chiến sinh tử kìa!" Các đệ tử đều hưng phấn không thôi.

Đây chính là cuộc sinh tử chém giết thật sự, trận chiến đấu thật sự!

Đối với rất nhiều đệ tử mà nói, họ chưa từng trải qua chuyện này, vừa hay có thể mượn cơ hội này quan sát kỹ một phen.

Giờ này khắc này.

Tại một ngọn núi cổ xưa của Hoàng Cực Tiên Tông.

Tông chủ Chu Tử Hoàng và thái thượng trưởng lão Mục Bạch Thành đều ở đây.

Hai người đang đánh cờ.

Chu Tử Hoàng cầm quân trắng.

Mục Bạch Thành cầm cờ đen.

Mục Bạch Thành đặt quân cờ, chậm rãi nói: "Ngươi không ngăn cản, có phải cũng coi như đồng lõa với chuyện năm đó?"

Chu Tử Hoàng nhìn quân cờ giăng đầy bàn cờ, mỉm cười, không nhanh không chậm đặt quân cờ xuống, cười nói: "Vì sao phải ngăn cản?"

Mục Bạch Thành liếc nhìn Chu Tử Hoàng, rồi lại nhìn chằm chằm bàn cờ, nói: "Vậy ngươi dẫn bọn họ vào tông làm gì?"

Nói xong, Mục Bạch Thành đặt quân cờ.

Chu Tử Hoàng cũng không vội, nhẹ nhàng nói: "Dựa theo suy tính, ba năm lần này sẽ là đại kiếp nạn của Hoàng Cực Tiên Tông, xác suất vượt qua gần như là không, nhưng lại vì Dạ Huyền mà vượt qua."

"Đây là một lần kéo dài hơi tàn."

"Nhưng cuối cùng cũng chỉ là 'uống rượu độc giải khát', ba năm kế tiếp vẫn sẽ là đại kiếp nạn."

"Mà lúc này, thế cục của tông môn ta cũng giống như thế cục trên bàn cờ trước mặt này."

"Tuyệt sát bao vây!"

Nói xong, Chu Tử Hoàng chậm rãi đứng dậy, không chọn đi tiếp nước cờ nữa.

Mục Bạch Thành thấy Chu Tử Hoàng đứng dậy, ánh mắt ông tĩnh lặng, khẽ vuốt râu dài, đưa tay đặt một quân trắng vào một vị trí.

Đùng!

Một quân cờ rơi xuống như sấm sét vạn quân.

Toàn bộ thế cờ trên bàn trong nháy mắt vỡ nát.

"Nếu ở trong cuộc không thắng được, vậy thì phá thế cuộc này, nhảy ra bên ngoài!" Mục Bạch Thành nói giọng sắc bén.

Chu Tử Hoàng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Liệt Thiên đạo trường, chậm rãi nói: "Năm tháng sau là Nam Vực Quỷ Mộ."

Mục Bạch Thành đứng lên, cả người giống như một cây thần thương thẳng tắp bất khuất: "Mấy ngày nữa là đại hội giao lưu, mục tiêu của Liệt Thiên Thượng Quốc chính là ở đây."

Chu Tử Hoàng lắc đầu cười nói: "Nếu bại thì cũng không còn tư cách phá cuộc, thua bởi bọn hắn thì có làm sao."

Mục Bạch Thành quay đầu nhìn về phía Chu Tử Hoàng, đột nhiên cười ha hả: "Tử Hoàng, ngươi làm việc lợi hại hơn phụ thân ngươi nhiều."

Chu Tử Hoàng bất đắc dĩ cười một tiếng: "Chẳng qua là hành động bất đắc dĩ mà thôi."

Hai người đều không nói gì thêm, mà đưa mắt nhìn về phía Liệt Thiên đạo trường.

Lúc này tại Liệt Thiên đạo trường.

Cuộc chiến sinh tử giữa Dạ Huyền và Dương Kính Xuân đã được định đoạt.

Vạn chúng chú mục!

Ánh mắt tất cả mọi người đều đặt lên người Dạ Huyền và Dương Kính Xuân.

"Ha ha ha..."

Thấy không thể tránh khỏi trận chiến này, Dương Kính Xuân đột nhiên cười lớn lên: "Ta thu hồi lời ta nói trước đó, ngươi không phải loài giun dế, ngươi là một con mãnh hổ."

"Vậy hôm nay hãy xem thử, là ngươi con mãnh hổ này uy chấn sơn lâm, hay là ta vị chân long này bay cao cửu thiên?"

Trong lúc nói chuyện, khí tức trên người Dương Kính Xuân dần dần dâng lên.

Rầm rầm rầm ———— Trên Liệt Thiên đạo trường đột nhiên nổi lên từng cơn cuồng phong khiến người ta run rẩy.

Cuồng phong cuồn cuộn vây quanh Dương Kính Xuân, hắn vậy mà đạp gió lơ lửng.

Khí thế đang không ngừng tăng lên.

Hoàng Triển Văn, Lâm Thiên Hạo, ba người đã bỏ quyền đều có sắc mặt khó coi.

"Tên kia vẫn luôn ẩn giấu thực lực!" Hoàng Triển trầm giọng nói.

"Hắn đột phá Địa Nguyên cảnh đỉnh phong từ lúc nào!" Lưu Thiên Hạo ánh mắt u ám.

Địa Nguyên cảnh đỉnh phong!

Dương Kính Xuân vậy mà lại là một Phong Hầu đỉnh cấp!

Tu vi cảnh giới còn cao hơn Chu Ấu Vi hai tiểu cảnh giới.

Bọn họ vẫn tưởng Dương Kính Xuân là Địa Nguyên cảnh bát trọng.

Trong sáu người bọn họ, năm người là Địa Nguyên cảnh thất trọng, Dương Kính Xuân là Địa Nguyên cảnh bát trọng, chênh lệch cực nhỏ.

Mà bây giờ bọn họ mới biết mình luôn bị lừa.

Dương Kính Xuân căn bản không phải Địa Nguyên cảnh bát trọng, mà là Địa Nguyên cảnh đỉnh phong thực sự!

"Người này vẫn luôn giấu diếm đến tận bây giờ, nếu không phải Dạ Huyền ép hắn một phen, chỉ sợ hắn còn muốn giấu nữa!" Hoàng Triển sắc mặt khó coi không gì sánh được.

Cũng vào giờ khắc này, sự không cam lòng trong lòng Hoàng Triển hoàn toàn biến mất.

Trận chiến này, bất luận ai thắng ai thua, đều có tư cách ngồi lên vị trí thủ tịch đại đệ tử.

Mà so với Dạ Huyền và Dương Kính Xuân, bọn họ đều yếu hơn không ít.

Hôm nay, cho dù Dạ Huyền không nghịch tập, có lẽ vị trí thủ tịch đại đệ tử này cũng không thuộc về bọn họ.

"Tâm cơ thật sâu." Hoàng Triển không nhịn được thầm mắng.

Hắn còn thường lấy mình ra so sánh với Dương Kính Xuân, bây giờ mới phát hiện căn bản không thể so sánh được.

"Mãnh hổ? Chân long?" Dạ Huyền nhìn Dương Kính Xuân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, trong con ngươi sâu thẳm mang theo một tia tàn bạo: "Ta chưa nói với ngươi sao?"

"Ta từng tàn sát chân long!"

Năm đó, hắn còn bị Táng Đế Chi Chủ thao túng, tiến vào vùng biển cổ xưa của long tộc, gặp phải chân long.

Trận chiến ấy, Dạ Huyền dốc hết tất cả vốn liếng, tàn sát con chân long duy nhất lúc đó.

Trận chiến ấy đã chấn động cả thời đại đó.

So với chân long thực sự, Dương Kính Xuân này tính là cái gì?

Ngay cả con sâu cũng không bằng, còn dám kêu gào trước mặt Dạ Huyền.

"Sau cuộc chiến hôm nay, ta nếu chết thì thôi, nhưng nếu ta không chết, Dạ gia các ngươi phải chết hết."

Giọng nói của Dương Kính Xuân truyền vào tai Dạ Huyền.

Lần này, Dương Kính Xuân dùng truyền âm.

Chỉ có hai người biết.

"Yên tâm, ngươi không muốn chết cũng phải chết." Dạ Huyền nở một nụ cười rực rỡ.

"Vậy ta sẽ chờ xem!" Dương Kính Xuân cười lớn một tiếng, cả người bay lên trời, khí thế vô cùng.

Thiên địa chi lực xung quanh đều được hắn sử dụng.

Dường như toàn bộ đất trời đều đang nhắm vào Dạ Huyền!

"Xuống đây cho ta."

Thấy Dương Kính Xuân đạp không đứng vững, Dạ Huyền thần tình lạnh lùng, đột nhiên giậm chân một cái.

Đùng!

Phảng phất như động đất giáng lâm, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Hư không dường như đang lay động.

Thân hình Dương Kính Xuân mất ổn định, thiên địa chi lực đang dẫn động trong nháy mắt bị ảnh hưởng, cả người không kiểm soát được mà rơi xuống đất.

Dương Kính Xuân mặt hơi biến sắc.

Tình hình này dường như không giống lắm so với trước đó.

Hắn nhanh chóng ổn định thân thể, lao xuống dưới!

Trong lúc lao xuống, Dương Kính Xuân hai tay kết ấn, thi triển đạo pháp thần thông!

"Nuốt!"

Chỉ nghe Dương Kính Xuân ra lệnh một tiếng, mặt đất dưới chân Dạ Huyền đột nhiên trở nên mềm mại như vũng bùn, khiến thân hình Dạ Huyền lún xuống.

"Thái Nhất Chân Thủy." Dạ Huyền không chút hoang mang, vận chuyển Thái Nhất Chân Thủy, một trong hai loại thần thông hắn tu luyện.

Dưới chân hắn đột nhiên cuộn lên một con rồng nước, mang Dạ Huyền phóng lên cao!

Ngự Long mà đi!

Tí tách.

Trên trời cao mây đen giăng đầy, vậy mà lại có mưa nhỏ rơi xuống.

Dạ Huyền đưa tay phải ra hứng lấy mấy giọt nước mưa, cổ tay hơi xoay nhẹ, mấy giọt nước mưa hòa thành một giọt, trượt dọc lòng bàn tay đến ngón giữa của Dạ Huyền.

Xuy xuy xuy.

Bên trong giọt nước chợt có lôi đình màu lam tím cuồn cuộn.

Dạ Huyền cong ngón tay búng ra.

Hưu!

Giọt nước bay đi như một thanh phi kiếm.

Dương Kính Xuân vững vàng rơi xuống, thuận thế ngồi xếp bằng, hai lòng bàn tay áp sát mặt đất, vận chuyển chân khí.

Rầm rầm rầm ———— Trên đấu trường, đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn cao ngàn mét nằm chắn giữa Dạ Huyền và Dương Kính Xuân, ý đồ ngăn cản một kích kia của Dạ Huyền!

Dương Kính Xuân không hề khinh thường Dạ Huyền, mà ngay từ đầu đã xem hắn là đối thủ mạnh nhất để đối đãi, phát huy thực lực của mình đến mức lớn nhất!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play