Toàn trường yên lặng không tiếng động.

Nghe được cả tiếng kim rơi.

Qua một lúc lâu, một vị đệ tử dụi dụi mắt nhìn về phía đài cao, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nói:

"Ta hoa mắt rồi sao, người vừa mới bay ra ngoài kia là Trương Đại Hải à?"

"Ngươi chắc chắn mắt hỏng rồi, ta cũng mắt hỏng, ta cũng nhìn thành Trương Đại Hải." Một gã đệ tử khác nói.

"Vậy xem ra chúng ta đều mắt hỏng cả rồi."

"Đều mắt hỏng? Nói bậy bạ gì đó! Rõ ràng chính là Trương Đại Hải!"

"Cái gì? Thực sự là Trương Đại Hải?!"

"Nói thừa! Ngươi không thấy người ta Dạ Huyền vẫn đứng tốt ở đó sao?!"

"Mẹ nó!"

Lần này toàn trường chấn động.

"Vương Hầu bị Thần Môn cảnh đánh bại?!"

"Cái quỷ gì vậy!"

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Chuyện này không thể tưởng tượng nổi.

Một Vương Hầu đường đường lại bị một đệ tử Thần Môn cảnh lật đổ?!

Với lại còn thảm như vậy sao, căn bản là còn chưa bắt đầu đánh nữa mà!

Quá quỷ dị!

"Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Không một ai biết.

Bọn họ rõ ràng thấy Trương Đại Hải muốn đại phát thần uy.

Sau đó liền từ trên cao rơi xuống, ngay sau đó Dạ Huyền xuất thủ, làm Trương Đại Hải bị thương, trong chốc lát đã bị một cước đá bay.

Toàn bộ động tác mạch lạc lưu loát, nước chảy mây trôi, đẹp đến ngây người.

Nếu như không biết Trương Đại Hải là Vương Hầu, còn tưởng rằng người này chỉ là Thông Huyền Chi Cảnh thôi đó.

"Tiếp theo, các ngươi ai lên?"

Dạ Huyền quét mắt qua đám người Dương Kính Xuân, thản nhiên nói.

Sở dĩ không tìm Chu Ấu Vi lấy phi kiếm mà lại muốn vỏ kiếm là bởi vì vỏ kiếm đánh người càng đau.

Còn như giết người.

Cũng không nhất thiết cần kiếm.

Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết từng người ở đây.

Đám người Dương Kính Xuân nhìn Dạ Huyền, có chút ngẩn ra.

Trương Đại Hải vậy mà thực sự bại rồi?

Với lại còn bại triệt để như vậy?

"Khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì..."

Trong lòng mấy người Dương Kính Xuân kinh nghi bất định.

Vừa rồi Trương Đại Hải rõ ràng muốn bắt đầu phản kích, kết quả tình thế đột ngột thay đổi, Trương Đại Hải rơi xuống đất, bị Dạ Huyền hai ba chiêu liền đánh bại.

Nhìn Dạ Huyền một tay đút túi, một tay cầm vỏ kiếm, đám người Dương Kính Xuân đều trở nên ngưng trọng.

Gã kia quả thực còn đáng sợ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.

Hắn thực sự là Thần Môn chi cảnh sao?

"Thế nào, vừa rồi không phải kêu gào rất hung hăng sao, bây giờ sợ rồi à?" Dạ Huyền thấy không có người đứng ra, không khỏi cười nhạt một tiếng, cảm thấy không thú vị.

"Hừ, tên Trương Đại Hải kia nhất định là sơ suất, lão tử cũng không tin cái tà này!"

Thấy Dạ Huyền ngang ngược như thế, Hứa Mãnh ánh mắt hung ác, phi thân ra, rơi vào chiến đấu trận.

"Đến đây, lão tử lần này không bay, xem ngươi làm sao còn tập kích được." Hứa Mãnh hai chân đạp xuống đất, thân hình hùng tráng, hắn giống như một con Gấu Bạo hình người, tạo cho người ta áp lực cực lớn.

"Không bay là tốt nhất rồi." Dạ Huyền mỉm cười.

Bất kể nói thế nào, hắn hiện tại cuối cùng chỉ là Thần Môn chi cảnh, không cách nào làm được ngự không phi hành.

Nếu như những gã này lựa chọn ngự không phi hành, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn vận dụng đế hồn.

Bất quá mấy tên này mặc dù là Vương Hầu, nhưng phương diện hồn lực lại phi thường yếu ớt.

Coi như Dạ Huyền vận dụng lực lượng đế hồn thì tiêu hao cũng không lớn.

Điều này cũng liên quan đến việc thực lực của hắn trở nên mạnh mẽ.

Theo thực lực của hắn ngày càng mạnh, lực lượng đạo thể được kích phát, phụ tải tạo thành sau khi sử dụng lực lượng đế hồn cũng sẽ giảm đi cực nhỏ.

Những gã này nếu không lựa chọn ngự không thì tốt nhất, hắn cũng lười dùng đế hồn.

Ầm!

Sau một khắc, Hứa Mãnh đột nhiên lao ra, tốc độ nhanh đến cực điểm, hắn lao thẳng về phía Dạ Huyền!

Tựa như một con báo đang đi săn!

"Tê Phong Thủ!"

Hứa Mãnh gầm nhẹ một tiếng, tay phải năm ngón tay như móc câu, một trảo đánh ra, hư không rung động ù ù, chộp thẳng đến cổ họng Dạ Huyền!

Không cần nghĩ cũng biết, nếu thật sự bị chiêu thức ấy của Hứa Mãnh tóm được, chỉ sợ cổ họng Dạ Huyền sẽ bị xé nát trong nháy mắt!

Đến lúc đó, Dạ Huyền chỉ có một con đường chết!

"Thật nhanh!"

Các đệ tử Liệt Thiên đạo trường đều bị tốc độ của Hứa Mãnh làm cho kinh hãi.

Dạ Huyền đứng tại chỗ, nheo mắt nhìn Hứa Mãnh đang lao tới vội vã, chân khí trong cơ thể vận chuyển như rồng, đạo văn giữa lòng bàn tay và ngón tay từ từ lưu chuyển.

"Nhận lấy cái chết!" Ánh mắt Hứa Mãnh liều lĩnh, phảng phất một con sói hoang.

Gần rồi!

Kình phong đã táp vào mặt Dạ Huyền.

Ánh mắt Dạ Huyền yên tĩnh, hắn khẽ động cổ tay, vỏ kiếm trong tay đột nhiên điểm vào dưới sườn Hứa Mãnh.

Ầm!

Hứa Mãnh vốn khí thế cương mãnh, khí tức đột nhiên cứng lại, Tê Phong Thủ còn chưa chạm vào Dạ Huyền liền bị phá vỡ.

Vỏ kiếm dường như đánh trúng vào yếu điểm của Hứa Mãnh.

Sắc mặt Hứa Mãnh lộ ra một chút thống khổ, nhưng hắn che giấu rất tốt, nhanh chóng biến đổi chiêu thức, thân hình đột nhiên xoay một vòng, hóa giải lực đạo của Dạ Huyền, ngay sau đó xoay người lại, một quyền phải quét ngang, đập về phía đầu Dạ Huyền.

Ầm!

Vào thời điểm Hứa Mãnh xoay người lại, tay trái đang đút túi của Dạ Huyền rút ra, nắm chặt ngón tay thành quyền, một chiêu Thiết Sơn Kháo nối tiếp thốn quyền đánh vào xương sống thắt lưng của Hứa Mãnh.

Đạo văn cũng bộc phát trong nháy mắt này.

Lực lượng đạo thể phun ra, toàn bộ dồn vào trên một quyền kia.

"Rắc rắc ————" một tiếng.

Hứa Mãnh kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài theo tư thế ngã sấp, đập xuống đất, gian nan giãy giụa.

"Eo của ta!" Sắc mặt Hứa Mãnh dữ tợn, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu túa ra, đau đến mức nước mắt hắn cũng suýt chảy ra.

Một quyền kia trực tiếp đánh nát xương sống thắt lưng của hắn!

Hiện tại hắn gần như là trạng thái tàn phế!

"Chuyện này..."

"Cái quỷ gì vậy, Hứa Mãnh cũng đánh không lại Dạ Huyền?!"

Dạ Huyền và Hứa Mãnh giao thủ gần như kết thúc trong nháy mắt, Dạ Huyền dùng ưu thế áp đảo đánh bại Hứa Mãnh.

Điều này làm cho rất nhiều đệ tử đều hoàn toàn không kịp phản ứng.

Đám người Dương Kính Xuân chỉ cảm thấy trái tim thắt lại, ánh mắt ngưng trọng tới cực điểm!

Gã kia.

Thật quỷ dị!

"Chậc chậc, xa luân chiến cũng đánh không lại, thật là lợi hại."

Trên đài cao, Khâu Văn Hãn đã cười rộ lên.

Giang Tĩnh, Ngô Kính Sơn, Lỗ Thừa Đức cũng mặt mỉm cười, thỉnh thoảng nhìn về phía ba vị đại cung phụng.

Ba vị đại cung phụng cảm nhận được ánh mắt của tứ đại trưởng lão, trong lòng bọn họ vừa sợ vừa giận.

Dạ Huyền này thật sự rất không bình thường, vượt xa dự liệu của bọn họ!

Trương Đại Hải thua có thể nói là tồn tại rất nhiều nghi vấn, nhưng Hứa Mãnh thua thì bọn họ quả thực thấy nhất thanh nhị sở.

Biên độ động tác của Dạ Huyền rất nhỏ, nhưng lại vừa nhanh vừa mạnh, vả lại mỗi lần xuất thủ đều đạt đến hiệu quả hoàn mỹ.

Hứa Mãnh hoàn toàn bị Dạ Huyền đùa bỡn trong lòng bàn tay!

"Chân khí của người này có ma!" Giờ này khắc này, trong lòng Hứa Mãnh nổi lên sóng to gió lớn.

Hắn không thể nào hiểu được vì sao Dạ Huyền ở Thần Môn cảnh lại có thể có chân khí phẩm chất như vậy, trực tiếp đánh xuyên qua phòng hộ chân khí của hắn trong nháy mắt, lại mượn lực lượng thốn kình đánh vào xương sống thắt lưng của hắn, đánh nát xương sống thắt lưng!

Liên đới cả đan điền chân hải của hắn đều bị chấn động, không cách nào tập trung chân khí, huống chi là dẫn dắt thiên địa chi lực.

Vương Hầu cường đại và thuận lợi là ở chỗ có thể dẫn dắt thiên địa chi lực, hóa thân thành thiên địa sủng nhi.

Nếu không cách nào dẫn dắt thiên địa chi lực, Vương Hầu cũng chỉ là một tu sĩ bình thường, nếu gặp phải uy hiếp trí mạng cũng sẽ bị người giết chết!

"Dạ Huyền, ngươi muốn làm gì!"

Lúc này, Hứa Mãnh phát hiện mắt cá chân mình bị giữ lấy, ánh mắt hắn hoảng sợ không thôi.

Dạ Huyền không để ý đến tiếng kêu thảm hoảng sợ của Hứa Mãnh, không nhanh không chậm mà nắm lấy mắt cá chân Hứa Mãnh nhấc lên.

Ánh mắt Dạ Huyền đảo qua từng người trên thân đám người Dương Kính Xuân, Hoàng Triển Văn, Lâm Lưu Thiên Hạo, thần tình lạnh lùng.

Sau một khắc.

Dạ Huyền đột nhiên vung Hứa Mãnh lên.

"A ————" Cả người Hứa Mãnh bay lên, nhưng mắt cá chân lại bị Dạ Huyền nắm chặt, việc vung vẩy làm cho xương sống thắt lưng đã vỡ của hắn đau nhức không thôi.

Trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, Dạ Huyền vung Hứa Mãnh lên rồi mạnh mẽ đập xuống đất một cái.

Ầm ầm ———— Một tiếng vang dội, phảng phất mặt đất đều rung chuyển, làm tung lên một đám bụi.

"Trời ơi! Dạ Huyền này thật là độc ác..." Chung quanh một ít nữ đệ tử ánh mắt hoảng sợ, che miệng nhỏ.

Cú này tối thiểu cũng trọng thương!

Tuy Hứa Mãnh là Vương Hầu, nhưng hắn cuối cùng cũng là huyết nhục chi thân, chịu va chạm mãnh liệt như vậy sao có thể chịu được?

Bất quá Hứa Mãnh ngược lại lại không có cảm giác.

Bởi vì hắn đã hôn mê.

Thất khiếu chảy máu.

Ngũ tạng câu liệt.

Có thể nói là trọng thương ngã gục!

Ầm!

Sư phụ của Hứa Mãnh, Phong Lôi Thủ Nhếp Sơn, sắc mặt tái xanh, bỗng nhiên đứng dậy, khí tức cả người bộc phát, tỏa ra uy áp kinh khủng.

"Nhếp huynh định làm gì vậy?" Ngô Kính Sơn lạnh lùng nhìn Nhếp Sơn một cái.

"Nhếp huynh chớ làm loạn." Bên cạnh, Vu Văn Lôi lên tiếng nói.

Lồng ngực Nhếp Sơn phập phồng, sát cơ trong lòng đã đến cực hạn.

Trương Đại Hải, Hứa Mãnh đều là đệ tử của hắn!

Hôm nay vậy mà đều bị Dạ Huyền đánh thành bộ dạng này, hắn làm sao không giận?

"Thế nào, là định bao che khuyết điểm sao?" Dạ Huyền liếc Nhếp Sơn trên đài cao một cái, không nhanh không chậm nói.

Trong khi nói chuyện, Dạ Huyền đưa chân phải ra, đột nhiên đá một cước.

Giống như đá Trương Đại Hải, trực tiếp đem Hứa Mãnh đã hôn mê trên mặt đất đá bay lên, đập về phía đài cao, rơi ngay trước mặt Nhếp Sơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play