"Đầu tiên nói trước, sau khi trận chiến đấu này ngươi đánh thắng, có thể nhường ra vị trí thủ tịch đại đệ tử của ngươi hay không?"

Hoàng Triển nhìn Dạ Huyền, cũng không vội ra tay mà nói như vậy.

Khi Dạ Huyền chủ động yêu cầu một trận chiến, đầu óc bọn họ đã tỉnh táo lại.

Nếu Dạ Huyền này muốn chiến, vậy bọn họ nhất định phải tối đa hóa lợi ích.

"Chết tiệt! Lũ gia hỏa này cũng quá không biết xấu hổ đi, Vương Hầu đánh Thần Môn cảnh mà còn đưa ra loại yêu cầu này?"

"Đúng vậy, rõ ràng là 'cầm mạnh lăng nhược' mà còn đưa ra yêu cầu, có cần phải buồn nôn như vậy không."

"Đây hoàn toàn chính là bọn 'địa bĩ lưu manh' mà!"

".

.

."

Lời của Hoàng Triển tức khắc gây nên sóng to gió lớn.

Nhưng Hoàng Triển cũng không để ý, hắn chỉ nhìn chằm chằm Dạ Huyền.

Dạ Huyền cầm vỏ kiếm trong tay, tùy ý liếc Hoàng Triển một cái, chậm rãi nói: "Yên tâm, sau ngày hôm nay các ngươi đánh không lại ta."

"Ngươi...

Các?!"

Mọi người có chút sững sờ.

Người này đang nghĩ sẽ đánh từng người một lần sao?

"Không cần nghi ngờ, chính là các ngươi." Dạ Huyền chống vỏ kiếm xuống đất, bình tĩnh nhìn sáu người, chậm rãi nói: "Hôm nay ta muốn đánh bại hết các ngươi."

Hoàng Triển và những người khác đều sững sờ.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều bật ra những tràng cười lớn liên tiếp:

"Ha ha ha ———— "

"Tên này muốn chọc cười ta sao? Chỉ là một con giun dế Thần Môn cảnh mà dám nói ra những lời này?"

Trương Đại Hải ôm bụng cười to.

"Vù ———— "

Ngay vào lúc này.

Dạ Huyền động, cả người giống như một thanh phi kiếm bắn ra trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Dạ Huyền đã ra tay!

"Tiểu tử, còn muốn đánh lén sao?" Thấy Dạ Huyền lao tới, Trương Đại Hải thu lại vẻ vui cười, trong mắt lộ ra một nét tàn nhẫn.

Ầm!

Giây sau.

Một luồng uy thế Vương Hầu bài sơn đảo hải từ trên người Trương Đại Hải đột nhiên bộc phát ra.

Một luồng sóng khí mắt thường có thể thấy được lấy thế 'hoành tảo bát phương' cuồn cuộn tới!

Trong nháy mắt, rất nhiều đệ tử ở Liệt Thiên đạo trường đều cảm nhận được uy áp bàng bạc, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra.

"Thật đáng sợ uy thế Vương Hầu, người này không hổ là Vương Hầu a!"

Rất nhiều đệ tử đều hơi biến sắc mặt.

"Đại sư huynh!" Đàm Thanh Sơn và những người khác bị ép lùi sang một bên, trong lòng nôn nóng không thôi.

"Thánh nữ, người còn không đi cứu Đại sư huynh!" Dưới tình thế cấp bách, Tiếu Chiến không khỏi gửi gắm hy vọng vào Chu Ấu Vi.

Lúc này Chu Ấu Vi đứng yên tại chỗ, cả người dường như được vầng trăng bao phủ, che kín thân thể tiên tử, lộ ra vẻ mông lung thoát tục.

"Không cần." Chu Ấu Vi môi đỏ khẽ mở, giọng điệu lặng lẽ, thanh âm lại êm tai đến cực điểm như 'tiếng trời'.

Nhưng Tiếu Chiến và đám người lại không rảnh chú ý những điều này, bọn họ đang lo lắng cho tính mệnh Đại sư huynh a!

"Không cần?"

"Đại sư huynh hắn chỉ là Thần Môn cảnh thôi mà, những tên kia đều là Vương Hầu!"

Bọn họ hận không thể tự mình xông lên cứu Dạ Huyền.

Chu Ấu Vi không để ý đến bọn họ mà chuyên chú nhìn chằm chằm Dạ Huyền.

Thân hình Dạ Huyền gần như là một đạo 'thần hồng', trong nháy mắt lướt đi.

Rõ ràng chỉ là cảnh giới Thần Môn, nhưng tốc độ bộc phát ra lại khiến người ta kinh hãi.

"Hắc."

Trương Đại Hải nhếch miệng, ánh mắt tàn nhẫn: "Chỉ riêng uy thế Vương Hầu cũng không phải loại người như ngươi có thể chịu đựng, còn muốn trộm —— "

Chữ 'tập' còn chưa nói ra khỏi miệng, Trương Đại Hải đã sững sờ.

Dạ Huyền vậy mà lại phớt lờ uy thế Vương Hầu của hắn, tốc độ không hề đình trệ, xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Nhìn Dạ Huyền mặt lạnh lùng đánh tới trước người, con ngươi Trương Đại Hải co rụt lại, khí tức đột nhiên cứng lại.

Nhưng là một Vương Hầu, tốc độ phản ứng của Trương Đại Hải cũng phi thường nhanh chóng, hắn nhe răng cười một tiếng, bàn tay lớn đưa ra, trực tiếp đánh ra một chưởng.

"Lay động sơn ấn!"

Ầm ầm ————

Một bàn tay trăm trượng trong nháy mắt hình thành, đánh về phía Dạ Huyền!

Dạ Huyền cầm vỏ kiếm trong tay, đối mặt với một chưởng thật lớn không chút nào hoảng sợ, toàn thân chân khí vận động, dồn vào đầu ngón tay, theo vỏ kiếm đột nhiên điểm ra.

Ầm!

Vỏ kiếm điểm ra, va chạm vào lòng bàn tay của bàn tay trăm trượng.

Một bên nhỏ bé như hạt bụi, một bên giống như ngôi sao mênh mông.

Không hề có chút khả năng so sánh nào.

Khá có hương vị của 'trứng chọi đá'.

Chỉ là không biết.

Ai mới là trứng gà.

Ai mới là đá.

Một tiếng vang lớn truyền ra.

Bàn tay khổng lồ trăm trượng trong nháy mắt vỡ nát.

Dạ Huyền thế đi không thể cản, trực tiếp lao thẳng đến Trương Đại Hải!

Không có khí thế gì đặc biệt, chỉ có kình phong từng trận.

Trương Đại Hải thần sắc kinh ngạc, một cảm giác 'tuyệt mệnh' nguy cơ đột nhiên hiện lên trong lòng.

Ầm!

Không chút do dự, Trương Đại Hải đột nhiên đạp không mà lên, bay lên không trung, miễn cưỡng né qua một kích kia của Dạ Huyền.

"Nguy hiểm thật!" Trương Đại Hải lúc này mới thở phào, ánh mắt ngưng trọng.

"Tên này thật là 'tà môn'!"

Dạ Huyền dừng thân hình, liếc mắt nhìn Trương Đại Hải đang bỏ chạy, không nói gì.

"Cái quỷ gì?"

Nhưng mà, các đệ tử cửu phong của Liệt Thiên đạo trường lại bị kinh hãi.

"Vừa rồi một chưởng kia sao lại đột nhiên biến mất?"

"Không phải đột nhiên biến mất, mà là bị Dạ Huyền phá vỡ!"

"Thực lực người này tuyệt không phải Thần Môn cảnh!"

Trong lúc nhất thời, toàn trường chấn động.

Đàm Thanh Sơn và những người khác trở nên kích động: "Đại sư huynh không hổ là Đại sư huynh!"

Trên đài cao.

Ba vị đại cung phụng trực tiếp kinh ngạc đứng bật dậy.

"Người này vậy mà có thể xem nhẹ uy thế Vương Hầu?!"

Ba vị đại cung phụng đều cảm thấy không dám tin.

Kinh người nhất là Trương Đại Hải lại bị ép lui.

Một chưởng kia của hắn mặc dù là tung ra sau nhưng uy thế có thể trong nháy mắt đập chết tu sĩ Thần Môn cảnh.

Vậy mà Dạ Huyền lại nhẹ nhàng phá vỡ một chưởng kia.

Khiến cho người ta chấn động!

"Gia hỏa kia thực sự là Thần Môn cảnh sao?"

Nội tâm ba vị đại cung phụng quay cuồng, dấy lên sóng to gió lớn.

Bất kể nói thế nào, Dạ Huyền này thật sự rất quỷ dị.

Đừng nói là ba vị đại cung phụng, lúc này Giang Tĩnh mấy người cũng ngẩn ra một trận.

Bọn họ biết Dạ Huyền rất không bình thường, bởi vì Dạ Huyền nắm giữ lực lượng quỷ dị.

'Tổ miếu chi lực', còn có 'đế cơ' của Hoàng Cực Tiên Tông.

Bọn họ vốn cho rằng lần này Dạ Huyền sẽ vận dụng hai loại lực lượng đó, nhưng không ngờ Dạ Huyền vậy mà lại chọn dùng thực lực bản thân để chiến đấu, còn ép lui được Trương Đại Hải!

Tuy nói Trương Đại Hải là kẻ yếu nhất trong sáu vị Vương Hầu, nhưng cũng là Vương Hầu, thậm chí so với Triệu Ngọc Long còn phải mạnh hơn không ít.

Tồn tại bậc này vậy mà lại bị Dạ Huyền ép lui!?

"Xem ra chúng ta phải đánh giá lại thực lực của hắn rồi..." Khâu Văn Hãn không nhịn được cười khổ nói.

Sự chấn động trong lòng bọn họ tuyệt đối không thấp hơn người khác.

Bởi vì những điều bọn họ biết cũng nhiều hơn người khác xa.

"Trương Đại Hải, ngươi giở trò quỷ gì vậy?"

Nhưng mà Hoàng Triển và đám người lại phi thường không hài lòng, bọn họ đều để Trương Đại Hải ra tay trước, kết quả Trương Đại Hải lại suýt nữa 'lật thuyền trong mương'.

Trương Đại Hải ánh mắt hơi trầm xuống, nói: "Yên tâm, ta lập tức tiêu diệt hắn!"

Nói xong, Trương Đại Hải hai tay kết ấn.

'Thiên địa linh khí' xung quanh vậy mà lại hướng về Trương Đại Hải rót vào.

Từng luồng 'thiên địa chi lực' khó diễn tả thành lời dường như vào giờ khắc này thuộc về sự khống chế của Trương Đại Hải.

Lúc này.

Trương Đại Hải phảng phất trở thành 'thiên địa sủng nhi', 'hóa thân nhân vật chính', 'đạp không mà lập', ánh mắt 'bễ nghễ'.

"Quỳ xuống cho ta!"

Trương Đại Hải khẽ quát bốn chữ, lại giống như 'lôi đình vạn quân'.

Chỉ thấy Trương Đại Hải hơi giơ tay lên.

Ầm ầm ————

Giây sau.

Một bàn tay lớn vô hình đột nhiên hướng về Dạ Huyền siết chặt lại.

Tựa hồ muốn ấn Dạ Huyền xuống mặt đất!

Dạ Huyền cảm nhận được 'thiên địa chi lực' này ập đến, ánh mắt hắn yên tĩnh, 'đế hồn' khẽ động.

Ầm!

Một luồng 'hồn lực' trong nháy mắt tiến vào 'thức hải' của Trương Đại Hải.

"A ————" Trương Đại Hải vốn đang vô cùng thần khí, đột nhiên hét thảm một tiếng, đến cả ngự không phi hành cũng không làm được, trực tiếp rơi thẳng xuống đất!

Cùng lúc đó, Dạ Huyền mũi chân điểm nhẹ, cả người nhảy vọt lên cao, phảng phất như đang vội vàng lao lên.

Ầm!

Dạ Huyền tay cầm vỏ kiếm, bằng thế 'hoành tảo thiên quân' đánh mạnh vào lồng ngực Trương Đại Hải đang rơi xuống.

Rắc một tiếng, lồng ngực Trương Đại Hải bị đánh lõm xuống, xương sườn cũng gãy mấy cái.

Trương Đại Hải rơi xuống trước, ngã 'thất điên bát đảo', 'miệng mũi trào máu'.

Dạ Huyền lại đáp xuống bên cạnh, không hề có chút tổn hao nào.

"Ngươi!" Sắc mặt Trương Đại Hải dữ tợn, chỉ cảm thấy suy yếu không gì sánh được.

Luồng sức mạnh đột ngột xuất hiện vừa rồi khiến hắn còn chưa kịp phản ứng đã trúng chiêu.

Dạ Huyền thản nhiên nhìn xuống Trương Đại Hải đang nằm trên đất, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, ngay sau đó tung một cước đá ngang, toàn lực bộc phát.

Ầm!

Cũng như đá một quả bóng, trong nháy mắt đá bay thân thể Trương Đại Hải về phía đài cao!

Kèm theo tiếng kêu sợ hãi của Trương Đại Hải còn có tiếng xương sống vỡ vụn vang lên.

Rầm một tiếng, Trương Đại Hải đập mạnh xuống trên đài cao.

Thật đúng lúc lại rơi ngay trước mặt sư phụ hắn, Phong Lôi Thủ Nhiếp Sơn.

Sắc mặt Nhiếp Sơn khó coi tới cực điểm, sự kinh hãi trong lòng cũng càng sâu.

Trương Đại Hải vậy mà không phải là đối thủ của Dạ Huyền?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play