"Loại mặt hàng như vậy dựa vào cái gì có thể ngồi lên vị trí thủ tịch đại đệ tử?!"
Hoàng Triển lúc này dường như đã không còn bận tâm gì nữa, trong con ngươi lộ ra vẻ dữ tợn.
"Đúng vậy, dựa vào cái gì một kẻ yếu gà có thể cưỡi lên đầu chúng ta, còn bắt chúng ta phải gọi hắn là Đại sư huynh?!" Trương Đại Hải dường như cũng bị kích động cơn giận trong lòng, trầm giọng nói.
"Nếu thật sự là kết quả này, vậy bọn ta tình nguyện rời tông!"
Hứa Mãn, Lưu Thiên Hạo mấy người cũng chậm rãi đứng dậy, sắc mặt khó coi, trong mắt lóe lên vẻ không cam chịu.
Chấp nhận cứ như vậy thua trong tay Dạ Huyền, bọn họ vô cùng không cam lòng.
Đúng như lời Trương Đại Hải nói, thực lực mỗi người bọn họ đều có thể treo lên đánh Dạ Huyền, thế nhưng Dạ Huyền lại cưỡi lên đầu bọn họ, bọn họ còn phải nín nhịn gọi Dạ Huyền là Đại sư huynh.
Càng nghĩ càng khó chấp nhận.
Chỉ là cuộc đấu này là do chính bọn họ yêu cầu, hiện tại nếu nói không chấp nhận kết quả này thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Lúc này bọn họ thật sự hối hận vì lúc trước không chọn tỷ đấu trực tiếp với Dạ Huyền.
Nếu như là bản thân bọn họ đấu với Dạ Huyền, bọn họ khẳng định có thể thắng, cũng sẽ không rơi vào tình huống như hiện tại.
Đệ tử ở Liệt Thiên đạo trường đều rối loạn cả lên.
Sự việc diễn biến đến nước này là điều bọn họ quả thực không ngờ tới.
Dù sao ngay từ đầu, không ai nghĩ rằng đội của Dạ Huyền sẽ thắng.
"Có trò hay để xem rồi..." Một số đệ tử không ngại chuyện lớn, lòng hả hê nói.
Cũng có một số đệ tử cau mày nhìn đám người Dương Kính Xuân, vẻ mặt vô cùng không thích.
Rõ ràng là các ngươi nói muốn đánh cược như vậy, nhưng bây giờ lại không chấp nhận kết quả, thật quá không biết xấu hổ!
Cũng có một bộ phận đệ tử khác rất ủng hộ đám người Dương Kính Xuân.
Bọn họ tôn thờ cường giả vi tôn, thực lực của Dạ Huyền đối với bọn họ mà nói thì căn bản không đáng nhắc tới.
Gã như vậy dựa vào cái gì có thể ngồi lên vị trí thủ tịch đại đệ tử?
Việc Dạ Huyền ngồi lên vị trí thủ tịch đại đệ tử vốn đã khiến rất nhiều đệ tử không hài lòng, chỉ là không có chỗ phát tiết.
Hiện giờ Hoàng Triển và Trương Đại Hải xem như đã nói ra tiếng lòng của bọn họ.
Đương nhiên, cũng có nhiều đệ tử hơn giữ thái độ trung lập, không đứng về phía nào.
"Thật đúng là không biết xấu hổ!" Trở lại phía sau Dạ Huyền, đám người Chu Hiểu Phi đều tức đến đỏ mặt vì Hoàng Triển và Trương Đại Hải.
"Câm miệng hết cho ta!"
Lúc này trên đài cao, Vi Vân Cương thấy tình hình thay đổi lớn, cảm xúc của mọi người biến động mạnh, bèn đứng dậy, trầm giọng nói, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Không được hồ đồ!" Nhiếp Sơn cũng trầm giọng nói.
"Bọn ta cũng như lời Hoàng Triển nói, nếu thật sự phải gọi hắn là Đại sư huynh, bọn ta tình nguyện rời tông." Dương Kính Xuân, người nãy giờ chưa từng mở miệng, trầm giọng nói.
Lưu Thiên Hạo, Hứa Mãn cũng lần lượt lên tiếng.
Giờ khắc này, tứ đại trưởng lão đều đứng dậy, lạnh lùng nhìn đám người Dương Kính Xuân, Giang Tĩnh mở miệng nói: "Chính các ngươi lập ra cuộc đánh cược, hiện tại lại không tuân thủ, người như vậy, Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta cũng không cần!"
Lúc trước chính bọn họ chọn dùng phương thức này để đánh cược, cũng là thuận tiện khảo nghiệm năng lực chỉ bảo của bọn họ.
Việc này vốn được tiến hành trong tình huống chính bọn họ nói thực lực Dạ Huyền quá yếu, hiện nay lại muốn lật ngược lại lời nói lúc trước của chính mình.
Người nói không giữ lời như vậy, cho dù có tiềm lực đến đâu, Hoàng Cực Tiên Tông cũng không cần!
Lời vừa nói ra, sắc mặt đám người Dương Kính Xuân hơi tái đi.
Nếu thật sự phải rời tông, vậy thì nỗ lực của bọn họ đều uổng phí hết.
"Chậc chậc chậc, có chút chuyện mà lớn tiếng vậy sao."
Ngay lúc này, Dạ Huyền chậm rãi mở miệng.
Chỉ thấy Dạ Huyền cười nhạt nhìn đám người Dương Kính Xuân, chậm rãi nói: "Các ngươi không phải cảm thấy thực lực ta quá yếu, không xứng làm thủ tịch đại đệ tử sao."
"Dễ thôi, đánh một trận là được."
Nói xong, Dạ Huyền vậy mà bắt đầu xắn tay áo lên.
Bộ dạng này lập tức khiến mọi người ngây ra.
Dạ Huyền này không lẽ thật sự muốn động thủ với bọn Dương Kính Xuân chứ.
Phải biết, đám người Dương Kính Xuân đều là Vương Hầu đó!
Ngay cả đám người Dương Kính Xuân cũng có chút sững sờ.
"Gã này định làm gì?"
"Đại sư huynh!" Đám người Đàm Thanh Sơn biến sắc.
Bọn họ đều biết thực lực Dạ Huyền vượt xa Thần Môn cảnh, nhưng đám người Dương Kính Xuân không phải Thần Môn chi cảnh mà là Vương Hầu thực thụ kia mà.
Nếu thật sự đánh nhau, đó chẳng phải là muốn chết sao?
Ngược lại, Chu Ấu Vi đứng bên cạnh, trên gương mặt yêu kiều tuyệt mỹ mang theo vẻ lạnh lùng, khóe môi lại không tự chủ được mà nhếch lên.
"Mấy tên này thật đúng là tự tìm cái chết..." Chu Ấu Vi thầm nghĩ.
Người khác không biết thực lực của Dạ Huyền, nhưng nàng lại rất rõ ràng.
Mấy tên này thật sự muốn tìm Dạ Huyền gây phiền phức, đó chính là thuần túy muốn chết!
"Dạ Huyền!" Giang Tĩnh không khỏi khẽ quát một tiếng, ra hiệu bằng mắt bảo Dạ Huyền đừng xung động.
Dạ Huyền không để ý ánh mắt của Giang Tĩnh, cười híp mắt nhìn đám người Dương Kính Xuân nói: "Nếu muốn đánh, vậy thì tới đi."
Nếu như mấy tên này tuân thủ quy củ, hắn tự nhiên cũng sẽ không nói nhiều.
Nhưng nếu không muốn tuân thủ quy củ, vậy thì đánh rồi mới biết!
"Mấy vị đạo hữu?" Cảnh tượng này lập tức khiến đám người Vi Vân Cương có chút không hiểu, nhìn về phía đám người Giang Tĩnh, Khâu Văn Hãn.
"Nếu Dạ Huyền muốn đánh, vậy cứ để đánh đi." Giang Tĩnh cũng biết mình không quản được người con rể này, chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
"Không phải chứ..." Đám người Vi Vân Cương ngơ ngác, nói: "Các vị không ngăn cản sao?"
Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn cũng ngẩn ra.
"Chẳng có gì phải ngăn cản." Khâu Văn Hãn lạnh lùng nói: "Ngược lại đám học trò này của các ngươi không tuân thủ quy củ, vậy thì cứ đánh đi."
Lời này khiến ba người thoáng chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: "Bọn họ chỉ là nhất thời không chấp nhận thất bại nên mới nói ra những lời đại nghịch bất đạo đó, chúng ta quản giáo một phen là được, hay là đừng đánh nữa."
Bọn họ không đoán được ý của đám người Giang Tĩnh.
Nhưng nếu thật sự đánh nhau, nếu đám người Dương Kính Xuân lỡ tay đánh chết Dạ Huyền, đến lúc đó Hoàng Cực Tiên Tông e rằng sẽ không để yên.
Vì đại cục, bọn họ nhất định phải ngăn cản trận đấu này.
"Đừng, ta thấy các ngươi như vậy cũng chẳng quản giáo được gì, vẫn là để ta tới quản giáo đi."
Không đợi đám người Khâu Văn Hãn lên tiếng, Dạ Huyền đã mở miệng nói.
Sắc mặt ba người Vi Vân Cương lập tức sa sầm xuống, ánh mắt bất thiện nhìn Dạ Huyền.
"Gã này đang nói chúng ta quản giáo không ra gì sao?"
Bọn họ vốn đang định ngăn cản trận đấu này, hiện tại xem ra không cần thiết nữa.
"Ngươi đã tự tin như vậy, vậy chúng ta sẽ không nhúng tay vào." Vu Văn Lôi khẽ vuốt râu dài, lạnh lùng nói.
"Không nhúng tay vào là tốt nhất, nhưng nếu xen vào, ta đánh luôn cả các ngươi." Dạ Huyền xắn tay áo lên, thong thả nói.
"Tự cao!" Nhiếp Sơn vỗ mạnh vào ghế ngồi, trực tiếp chấn cái bàn bên cạnh thành bột mịn.
"Đã như vậy, vậy thì để bọn họ tự mình đánh đi." Vi Vân Cương cũng hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình.
Lần này, toàn bộ Liệt Thiên đạo trường đều kích động.
Dạ Huyền vậy mà thật sự muốn đánh với đám người Dương Kính Xuân!
Đây là điều tất cả mọi người không ngờ tới.
Vốn tưởng các trưởng lão sẽ ngăn cản, không ngờ các trưởng lão không những không ngăn cản mà ngược lại còn có ý tán thành trận đấu này!
"Kiêu ngạo đến cực điểm, ngang ngược đến cực điểm!"
Vu Văn Lôi ngồi trên ghế, gương mặt già nua mang theo chút tức giận, hắn trầm giọng nói: "Lão phu sống lâu như vậy, lần đầu tiên thấy kẻ nào lớn lối, ngang ngược đến vậy."
Ngô Kính Sơn nghe vậy liếc Vu Văn Lôi một cái, thong thả nói: "Vu huynh dường như quên chuyện này bắt nguồn từ ai?"
Sắc mặt Vu Văn Lôi hơi cứng lại, liếc Ngô Kính Sơn một cái, khẽ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Xác thực chuyện này bọn họ đuối lý.
Nhưng bộ dạng hung hăng phách lối của Dạ Huyền quả thực khiến bọn họ vô cùng tức giận!
Trên chiến trường.
Lưu Thiên Hạo nhìn Dạ Huyền đang xắn tay áo chuẩn bị lên sàn, không khỏi lộ vẻ mặt cổ quái nói: "Ngươi thật sự muốn đánh với bọn ta sao?"
"Nếu các ngươi không tuân thủ quy củ, vậy ta sẽ đánh cho đến khi các ngươi tuân thủ quy củ." Dạ Huyền cười nhạt một tiếng.
Dạ Huyền giơ tay phải lên, chậm rãi nói: "Ấu Vi, cho mượn vỏ kiếm dùng một lát."
Keng!
Chu Ấu Vi khẽ động ý niệm, phi kiếm tự động ra khỏi vỏ, lơ lửng sau lưng nàng, còn vỏ kiếm thì được nàng ném về phía Dạ Huyền.
Dạ Huyền nhận lấy vỏ kiếm, suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía đám người Dương Kính Xuân, nhàn nhạt nói: "Tới đi."
"Chết tiệt! Dạ Huyền này tới thật à?!"
Lần này, các đệ tử cửu phong xung quanh đều kinh ngạc.
"Đây cũng quá tự cao rồi, lấy Thần Môn chi cảnh khiêu khích Vương Hầu?!"
"Gã này thật sự cho rằng mình giỏi lắm sao? Đây cũng quá phiêu rồi!"
"Ta cá tên này không chịu nổi một chiêu sẽ bị hạ gục!"
"Một chiêu...
Ta thậm chí cảm thấy chỉ cần uy thế Vương Hầu của bọn họ bùng nổ, Dạ Huyền sẽ trực tiếp quỳ."
Không ít đệ tử đều nói như vậy.
Không một ai cảm thấy Thần Môn cảnh có thể đánh lại Vương Hầu.
Dù sao thì chênh lệch này thật sự quá lớn.