Edit: Huyền Ảnh
Trên đường đua,
Tô Hạo và Tằm Bảo Bảo dần chen ra khỏi khu xuất phát hỗn loạn, lập tức cảm thấy bầu không khí như trong lành hơn rất nhiều.
Quay đầu nhìn lại,
Nơi hỗn loạn vẫn đang hỗn loạn.
Có không ít tinh linh ham chơi, nghịch ngợm chạy ra khỏi đường đua, tung tăng tự do chạy chỗ nào thì chạy, một số ngự linh sư mới sốt ruột đuổi theo phía sau không ngừng gọi.
Thế là tinh linh lại càng chạy nhảy vui hơn.
Nhờ vậy, đường chạy vốn hơi chật nay trống ra không ít.
Mấy bạn học mà Tô Hạo quen, Trần Khải và Tiểu Tượng Thạch của cậu ta chạy phía trước cậu, còn Chu Ngọc Trạch thì không tìm thấy Mực Bong Bóng của mình, lo đến mức xoay vòng vòng tại chỗ.
Bạn Mã... Mai thì dẫn theo Thanh Trúc Diệp chạy phía trước, nhưng Thanh Trúc Diệp lại uốn éo chạy theo hình chữ S.
Tên Lưu Nhân kia...
Rùa Than Lửa của hắn không chạy loạn, cũng không chạy theo hình chữ S hay chữ Z, chỉ là... tốc độ có hơi hơi hơi hơi chậm. (ý là RẤT chậm á)
Y như mấy ông cụ đi dạo trong công viên vậy, bước từng bước thong thả về phía trước.
Lưu Béo Nhân bước từng bước nhỏ bên cạnh, vừa chạy vừa gọi “Rùa đại gia, Rùa đại gia”, nhưng cụ Rùa Than Lửa chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, cứ theo nhịp của mình từng bước một tiến về phía trước.
Chớp mắt cái khuôn mặt to của Lưu Nhân đã rớt xuống nhóm thứ ba.
Tô Hạo nhìn hắn, làm một biểu cảm “bất lực” rồi bắt đầu điều chỉnh nhịp thở, dẫn theo Tằm Bảo Bảo tăng tốc.
Chẳng mấy chốc đã vượt qua Trần Khải cao to.
À, đừng hiểu lầm.
Không phải khả năng vận động của Tô Hạo hơn Trần Khải, chỉ đơn giản là, Tiểu Tượng Đá của Trần Khải chạy hơi chậm.
Không, thật sự hơi chậm.
Cỡ như tốc độ chạy chậm của người bình thường, nhưng Tô Hạo nhìn ra, Tiểu Tượng Đá đã rất cố gắng để chạy rồi.
Cậu nhìn sang tinh linh của các bạn khác...
Tinh linh của nhóm một nghe lời chủ nhân, không gây rối, nhưng những cơ thể nhỏ bé ấy, cùng với dáng chạy vụng về khiến Tô Hạo nhìn mà khóe miệng giật giật.
Thậm chí có tinh linh chạy ba bước ngã một lần, lăn một vòng rồi lại tiếp tục chạy.
Cậu nhìn mà nghi ngờ nhân sinh.
Không lẽ mấy ngày nay bạn học của mình ký khế ước xong chỉ toàn nuôi cho mập, đến dắt đi dạo cũng chưa từng?
“Cổ Lỗ~ Cổ Lỗ Lỗ~!”
Tằm Bảo Bảo kiêu ngạo ưỡn thẳng, kêu về phía cậu.
Tô Hạo cũng muốn dội cho nó một gáo nước lạnh, nhưng khổ nỗi, chẳng nghĩ ra lý do gì.
Rõ ràng chỉ là một con Tằm Bảo Bảo yếu ớt, tại sao dưới ánh sáng mờ nhạt từ những tinh linh sơ cấp khác trong khóa lại bỗng dưng trở nên... có vẻ ưu tú thế này?
Nhất định là có gì đó sai sai ở đây.
Tô Hạo cúi đầu tiếp tục chạy về phía trước.
Vượt qua không ít bạn học, chớp mắt trong nhóm đầu tiên hiện giờ, bao gồm cả cậu, chỉ còn năm học sinh.
Không ngờ mình lại mạnh đến vậy.
Tằm Bảo Bảo: (︶︿︶)=凸
Trong nhóm đầu tiên có một bạn học mà cậu biết, là Cố Linh Dao.
Tóc đuôi ngựa của cô nàng tung bay theo nhịp chạy, Tiểu Tuyền Linh đẩy cái váy dài lướt về phía trước, dòng nước bao quanh cũng đậm màu hơn, đây là biểu hiện khi Tiểu Tuyền Linh vận lực toàn bộ.
“Cổ Lỗ(﹁“﹁)” — Tằm Bảo Bảo vượt đến bên cạnh lên tiếng chế nhạo.
Tiểu Tuyền Linh khựng lại một chút, không để ý, tiếp tục di chuyển.
“Cổ Lỗ╬(-灬-`)” — Tằm Bảo Bảo tiếp tục chế nhạo.
Tiểu Tuyền Linh vẫn không để ý, chỉ là mặt đã nghẹn đến xanh thẫm.
“Cổ Lỗ Lỗ” — Tằm Bảo Bảo thi triển tuyệt kỹ “khiêu khích ba lần liên tiếp”.
Tiểu Tuyền Linh chịu không nổi nữa.
“U mứ... Uuuuu!!!”
Phịch.
Tiểu Tuyền Linh không giữ nổi thăng bằng, té sấp mặt xuống đất, cả người như hóa thành một vũng chất lỏng bẹp dí, rồi từ từ kéo dãn trở lại.
“TẰM! BẢO! BẢO! NGƯƠI MAU IM LẶNG CHO TA!”
Một bàn tay từ trên trời giáng xuống, nhưng bị Tằm Bảo Bảo né đi bằng một pha di chuyển linh hoạt.
Tô Hạo đỏ mặt.
Khụ một tiếng, chỉ đành tung chiêu “uy nghi của ngự linh sư”.
Nhìn chằm chằm.
Tằm Bảo Bảo quay mặt đi chỗ khác.
Hừ, ngự linh sư gì chứ!
...
Tô Hạo dần vào trạng thái, điều chỉnh nhịp thở, chạy hết một vòng mà chẳng có cảm giác gì.
Nhóm đầu tiên đã hình thành, tổng cộng chỉ có sáu học sinh.
Người thứ sáu là bạn học cậu quen – Trần Khải.
Cố Linh Dao xếp thứ năm, là nữ sinh duy nhất trong nhóm đầu.
Chỉ là, tốc độ của Tiểu Tuyền Linh không bằng Tiểu Tượng Thạch, có xu hướng bị vượt mặt.
Tô Hạo hiện đang xếp thứ ba.
Cậu không ngờ, một người xưa nay thể chất chỉ tầm trung như mình, lại có thể lọt vào top đầu trong kỳ kiểm tra toàn khối.
Hơn nữa không phải là cố sức chạy nhanh để đốt năng lượng, mà là trong cơ thể như có nguồn sức mạnh vô tận trào ra, cảm giác như có thể chạy thêm một trăm vòng...
Tất nhiên là mơ giữa ban ngày.
Nhưng tranh vị trí top 3 nhận thưởng thì hoàn toàn có hy vọng.
‘Quả nhiên, bất giác ta đã mạnh lên rồi a~!’
Tằm Bảo Bảo liếc mắt nhìn chủ nhân, hì hục tiếp tục “bò chạy”.
Chỉ có thể bò chạy!
Điểm xuất phát trên đường chạy giờ không còn đông đúc.
Các ngự linh sư mới mỗi người một cách, nói thế này dỗ thế nọ cuối cùng cũng ổn định được tinh linh nhà mình, dắt lên đường đua.
Ờ... cũng có những người vẫn chưa ổn định được.
Hàm Ngư Vương vẫn lật người tiếp tục ngủ.
Thanh Thảo Dương thì đã gặm trọc cả một mảng cỏ... cũng không rõ có phải bồi thường hay không.
Tô Hạo vừa chạy vừa nghĩ linh tinh, nhưng tốc độ không giảm mà còn dần nhanh hơn một chút.
Sau đó...
Cậu nhẹ nhàng chạy vượt qua Lưu Nhân, vẫy tay chào một cái, rồi nhẹ nhàng kéo xa cả một vòng.
Lưu Nhân: “???”
Hắn nhìn Tằm Bảo Bảo hoàn toàn có thể chạy ngang tốc độ với Tô Hạo (Tằm Bảo Bảo: “???”)
Lại nhìn Rùa Than Lửa nhà mình – chậm như một ông lão tập thể dục trong công viên, tức đến nghẹn họng.
“Ngươi mà còn không nhanh lên, ta sẽ, sẽ...”
Cắt khẩu phần?
Không phát triển nổi là thiệt chính mình chứ thiệt ai.
Những cái khác? Rùa đại gia chẳng hứng thú chút nào.
Lưu Béo Nhân ngẩng đầu, ngắm trời xanh mây trắng.
Bắt đầu cân nhắc có nên nạp tiền mua bảo vật tăng tốc độ cho tinh linh hay không.
...
Chớp mắt đã chạy được ba vòng, Tô Hạo liên tục tăng tốc, đã thành công vượt lên vị trí thứ hai, bỏ xa người thứ ba mấy chục mét.
Cậu nhìn người ở vị trí thứ nhất cách mình khoảng hơn chục mét – là một nam sinh tóc ngắn kiểu đầu đinh.
Nhịp chạy vững như cậu.
Tinh linh của cậu ta là một con Công Phu Khuyển, dáng vẻ như một con chó con đứng bằng hai chân.
Là một tinh linh hệ thổ, nhưng Tô Hạo nhớ rằng, loài tinh linh này khá hiếm.
Bước chạy của Công Phu Khuyển cũng có tiết tấu rất đều đặn.
Tô Hạo điều chỉnh trạng thái, ra hiệu bằng ánh mắt cho Tằm Bảo Bảo.
Chuẩn bị tăng tốc.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn.
Lúc này,
Nam sinh tóc đinh quay đầu lại, thấy có người đuổi theo thì trong mắt lóe lên chút hưng phấn, giơ ngón tay cái về phía Tô Hạo, sau đó...
Vèo một tiếng.
Một ngựa dẫn đầu, bỏ xa tất cả.
Tô Hạo đuổi mười giây, khoảng cách vẫn đang bị kéo dài.
Tô Hạo tăng tốc thêm hai mươi giây, thở đã hơi gấp.
Tô Hạo... orz.
Thôi thì thành thật làm người về nhì vậy.
Dù sao, phần thưởng của top ba cũng giống nhau, cớ gì phải vất vả tranh một cái danh hão đây?
Toàn là danh hão!
Tằm Bảo Bảo cổ lỗ cổ lỗ cúi đầu tăng tốc, trong mắt to như chứa đựng chiến ý nồng nhiệt , đột nhiên cảm thấy bên cạnh thiếu gì đó...
“???”
Ngự linh sư đâu?
Ngự linh sư to đùng nhà ta đâu ?