Edit: Huyền Ảnh

Sau buổi sinh hoạt lớp thì, mọi người lần lượt nhận sách giáo khoa. 

Một loạt quy trình xong xuôi thì cả buổi sáng đã trôi qua. 

Ăn trưa, ngủ trưa. 

Đến chiều, chuông vào lớp vang lên, một đám học sinh bị triệu tập ra sân thể dục. 

Cùng với tinh linh. 

Học sinh miễn cưỡng xếp thành đội hình học thể dục, các tinh linh thì náo loạn chơi đùa và đánh nhau. 

Tằm Bảo Bảo bị Tô Hạo nhấc lên, đặt lên đầu. 

Nhóc con làm mặt tủi thân.jpg, nhưng vẫn khuất phục trước sự uy nghiêm của Tô Hạo. 

Lưu Béo Nhân học cùng lớp với cậu, Tô Hạo nhìn sang các lớp khác, nhanh chóng nhìn thấy Trần Khải, Chu Ngọc Trạch, còn có bạn học Mã Nhược gì đó. 

“Ủa?” 

Trong đội hình lớp 1, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc. 

“Cố Linh Dao, thiên tài có khả năng cao nhất thi đậu trường đại học tinh linh danh tiếng  trong khóa chúng ta.” 

Tô Hạo nghe có người đang thuyết minh, quay đầu nhìn, mới phát hiện cái tên Lưu Mồm To này không biết từ lúc nào đã cái thò mặt lại gần. 

Nhưng… 

“Sao cậu biết lắm thế?” 

“Gọi là thu thập tình báo đối thủ từ sớm, biết người biết ta mới có thể… gì gì ấy nhỉ?” Lưu Nhân hắng giọng, “Cố Linh Dao từ lớp 10 đến 11 đều là học bá, chưa bao giờ rớt khỏi top ba toàn khối.” 

“Nhưng đó không phải trọng điểm.” Hắn đổi giọng, “Chú của Cố Linh Dao là Dưỡng Linh Sư cấp trung, ba cô ấy còn là ủy viên danh dự của Công hội Ngự Linh Sư An Thành, hiểu chưa?” 

Tô Hạo hiểu rồi. 

Đây là tồn tại còn cao cấp hơn cả đám chơi nạp tiền. 

Lưu Nhân hoàn toàn bị nghiền ép, lý trí về số không. 

Lưu Nhân: “???” 

Đang nói chuyện, chủ nhiệm Trần đi đến trước mặt bọn họ. 

Ánh mắt sắc bén của bà quét qua, khiến rất nhiều học sinh đang thì thầm lập tức đứng nghiêm, cảm giác cô Trần còn đáng sợ hơn cả giám thị. 

“Hôm nay là ngày đầu khai giảng, nên nhà trường quyết định sẽ làm bài kiểm tra đánh giá đầu vào cho các em.” 

Đám học sinh: “???” 

Khai giảng với kiểm tra đánh giá có quan hệ gì sao? 

Huấn luyện tinh linh còn chưa bắt đầu mà?! 

Những học sinh chưa nhận được thông báo trước, sắc mặt thay đổi, hơi há miệng, nhưng bị khí thế của cô Trần áp chế, cuối cùng cũng không dám hỏi. 

Chủ nhiệm Trần tiếp tục nói: “Kiểm tra rất đơn giản, cùng tinh linh của mình, chạy mười vòng quanh sân vận động.” 

Mười vòng, 4000 mét! 

Người thường xuyên luyện tập thì làm được, nhưng không ít học sinh cấp ba vốn ít vận động, dù mục tiêu là trở thành ngự linh sư, chẳng phải cũng chỉ đơn thuần là học chỉ huy tinh linh chiến đấu thôi sao? 

Tại sao? Ban tinh linh rõ ràng nên có những ngày tháng vui vẻ cơ chứ! 

Tô Hạo há miệng, nhìn sang Lưu Nhân, cả hai đều mặt mày cay đắng. 

Lưu Nhân không cần nói, nhìn bụng mỡ từ nhỏ là biết trình thể thao thế nào rồi. 

Bản thân Tô Hạo, trước giờ cũng chưa từng chạy đủ mười vòng, nhiều nhất sáu bảy vòng. 

Các nữ sinh than trời, tụi em mà cũng phải chạy bằng quãng đường với con trai á?! 

Câu trả lời của cô Trần là: ngự linh sư không phân biệt nam nữ. 

Cũng không phân khỏe yếu. 

Trong phút chốc, đám đông dường như có mây đen bao phủ, trước mắt tối sầm. 

Ủa, sao tối thật rồi à? 

À, là do chân ngắn của Tằm Bảo Bảo che mắt cậu. 

Chủ nhiệm Trần lại nói tiếp: “Lần kiểm tra đánh giá này, mười người đứng đầu sẽ được nhà trường thưởng bột ngọc tinh linh đủ trong một tháng, ba người đứng đầu sẽ được thưởng ba tháng...” 

Tô Hạo lập tức đứng thẳng người. 

Trong đầu thì đang dùng trình độ tính nhẩm cấp sáu tính toán với tốc độ ánh sáng. 

Một tháng bột ngọc là 2250 tệ, ba tháng là bao nhiêu nhỉ...? 

Tóm lại là nhiều lắm! 

Cả ban tinh linh chỉ có bốn lớp với hơn trăm học sinh. Top 10? Tô Hạo cảm thấy có thể liều, lỡ đâu được thật thì sao. 

Đám học sinh xuất thân TỪ “gia đình bình thường” hầu như đều bị phần thưởng hấp dẫn, chỉ có các bạn như Lưu Đại Phú – thể loại chơi nạp tiền mới không quan tâm. 

Mắt sáng rực, khí thế bừng bừng, xoa tay xoa chân chuẩn bị. 

Học sinh của bốn lớp tinh linh đều ra sân vận động, các tinh linh cũng được chủ nhân dỗ dành, miễn cưỡng đi bên cạnh. 

Do số lượng khá đông, học sinh được chia thành nhiều hàng, trên sân chạy dùng phấn vẽ từng vạch trắng. 

Tô Hạo được xếp ở hàng giữa, bên cạnh là Lưu Béo Nhân. 

Tằm Bảo Bảo và Rùa Than Lửa đi sát bên chủ nhân của mình. 

Cúi đầu một chút là đã thấy vô số tinh linh mới bước vào thời kỳ trưởng thành nhưng hình thể còn chưa chắc đã lớn hơn Tằm Bảo Bảo. 

Có hơi chật. 

Tô Hạo lo nếu không cẩn thận giẫm lên con nào đó thì tội to lắm. 

Lại nghĩ đến dáng vẻ Tằm Bảo Bảo nhảy nhót linh hoạt trên cây… Tinh linh linh hoạt như vậy, chắc cũng khó mà giẫm trúng được. 

Chủ nhiệm lớp 1, một thầy giáo hói mà cậu không nhớ tên, cầm còi lên, thổi mạnh một phát. 

Các học sinh ở hàng đầu phóng đi như tên bắn. 

Thế nhưng, 

“Tiểu Thổ Lang, mày chạy đi đâu thế!” 

“Mê Nhĩ Trư, Mê Nhĩ Trư, mày ở đâu rồi?” 

“Hàm Ngư Vương, động đậy đi, mau động đậy đi!” 

Tiếng còi chói tai vang lên, cùng với tiếng bước chân học sinh ồn ào chạy, lập tức tạo nên âm thanh ồn đến mức khiến một đám tinh linh sơ sinh trở nên náo loạn. 

Tinh linh gan to thì tung tăng nhảy loạn trên sân. 

Tinh linh nhát gan thì ôm chặt chân chủ nhân, run rẩy không ngừng. 

Còn có tinh linh chạy ra bãi cỏ gặm cỏ, Tô Hạo liếc thấy, là một con Thanh Thảo Dương... có vẻ chả bị ảnh hưởng gì. 

Mười vòng chạy chẳng khác nào hiện trường tai nạn quy mô lớn, còn chưa xuất phát đã loạn cào cào như nồi cháo lòng. 

Một nhóm tân binh ngự linh sư đối mặt với tình huống này tay chân luống cuống, không biết nên tiếp tục chạy hay đuổi theo tinh linh, đuổi theo được rồi thì tinh linh liệu có chịu nghe lời chạy cùng hay không... 

Thầy cô các lớp đứng từ xa lạnh lùng quan sát. 

“Khóa này không ổn rồi, đến tinh linh còn không quản được thì làm ngự linh sư gì chứ.” Thầy giáo lớp 3 nói. 

Cô giáo lớp 4 phản bác: “Nói như khóa trước giỏi lắm ấy, đừng quên hồi anh mới ký khế ước với tinh linh, ngày nào cũng bị tinh linh hành cho gà bay chó sủa.” 

“Khụ, khụ khụ.” Thầy giáo ngượng ngùng ho. 

“Vẫn có vài mầm non tốt.” Chủ nhiệm lớp 1 nhìn về phía sân vận động. 

Lúc này, 

Sau khi hỗn loạn ban đầu qua đi, đã có một số học sinh dắt tinh linh chạy về phía trước. 

Và dần dần phân thành các nhóm. 

Nhóm thứ ba, là những học sinh miễn cưỡng dỗ được tinh linh, nhưng vừa chạy vừa phải gọi, lơ là một chút là tinh linh chạy mất. 

Nhóm thứ hai, thuộc về nhóm có tinh linh khá nghe lời, nhưng tốc độ tinh linh không theo kịp, khiến học sinh phải giảm tốc độ. 

Nhóm thứ nhất, gần bằng tốc độ chạy bộ bình thường của học sinh. 

“Cố Linh Dao lớp cậu đúng là mầm non trọng điểm, tinh linh huấn luyện cũng không tệ nhỉ.” Cô Trần lớp 2 nói. 

“Đó là điều đương nhiên, nhưng mấy mầm non khác cũng khiến tôi bất ngờ đấy, tốt hơn khóa trước nhiều.” 

Chủ nhiệm lớp 1 họ Cố, so với ba người kia thì có đặc điểm nổi bật là... già. 

Ông đã đến tuổi trung niên, tóc thưa thớt, nhưng không ôm bình giữ nhiệt mà vẫn rất có tinh thần. 

Ông là giáo viên lâu năm nhất ở ban tinh linh. 

Thầy Cố nhìn về đường chạy trên sân, “Công Phu Khuyển, Tằm Bảo Bảo, Xà Dây Leo… ngự linh sư của bọn chúng tên là gì ấy nhỉ?” 

“Khoan đã.” Ông chợt nhíu mày, “Ngự linh sư của Mê Nhĩ Trư kia là sao thế?” 

Trong nhóm thứ nhất, có một nam sinh bế một con Mê Nhĩ Trư, chạy không chậm. 

Nam sinh đó thân hình cao to, trông như người thường xuyên luyện tập, Mê Nhĩ Trư kia lại nhỏ con, bế trên tay cũng không ảnh hưởng nhiều đến tốc độ, dần dần áp sát nhóm đầu. 

Vài giáo viên đều nhíu mày. 

Chủ nhiệm lớp 4 trẻ tuổi mở miệng: “Hình như là học sinh lớp tôi, hừ, mất mặt tôi quá, lát nữa tôi ghi sổ đen.” 

“Kiểm tra đánh giá vốn là để kiểm tra mức độ thân thiết giữa ngự linh sư và tinh linh, cũng như khả năng chỉ huy tinh linh, cưỡng ép bế tinh linh chạy, cũng nghĩ ra được cơ đấy, không thấy Mê Nhĩ Trư đang khó chịu à?” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play